*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khương Nhuệ Trạch cười trộm, Tang Điềm véo vào tay anh một cái.
Ở bên nhà họ Tang cả buổi chiều, gần đến tối Khương Nhuệ Trạch mới đi tới chỗ anh cả. Trước khi đi còn hỏi Tang Điềm có muốn đi cùng không.
Advertisement
“Ngày mai em còn có việc, không đi được, hơn nữa……khụ, em cần thời gian tiêu hoá thân phận này.”
Tang Điềm có chút không biết đối mặt với Khương Mạn thế nào.
Advertisement
“Em vẫn chưa chết tâm với em gái anh à?” Khương Nhuệ Trạch có chút nhăn nhó nói.
Tang Điềm có chút cắn rứt lương tâm: “anh không cần quản chuyện của em và chị Khương!”
Khương husky hoảng sợ, “Tang không cay, em đã đồng ý với anh là không tiếp cận mục tiêu kiểu này rồi cơ mà!!”
Tang Điềm: “……”
Anh đúng là đồ ngu.
……
Khương Nhuệ Trạch cảm thấy mình đã thoát độc thân nhưng hình như cũng không phải như vậy.
Chỗ Khương Lệ Sính ở là một căn nhà kiểu phương tây cổ kính có trang viên phía bên ngoài. Khương Mạn đã từng tới đây vài lần, đây cũng là nơi cha mẹ mấy anh em từng ở, thời thơ ấu anh cả cũng ở đây.
Sau này toàn nhà này bị nhà họ Khương cướp mất, sau khi anh cả làm xong việc đầu tiên là lấy lại được Lancelot thì lấy lại trang viên và tòa nhà này.
Khương Lệ Sính đốt lò sưởi âm tường, Khương Vân Sênh còn đang cầm cái xiên để nướng đồ, ở trên có mấy quả quýt xanh. Khương mạn ngồi đối diện cái lò sưởi, tay đang nhận cốc cacao nóng từ tay Khương Tử Mặc.
Sau khi Khương Nhuệ Trạch quay về, liền kéo Bạc Hạc Hiên ra một góc nói nhỏ, đến bây giờ còn chưa quay lại.
Toà nhà phương tây kiểu cổ, phút chốc hơi ấm lan tràn, làm cho mấy anh em quên đi nỗi hận trong lòng, giây phút này ngập tràn trong tình thương yêu ấm áp.
Khương Mạn uống một ngụm ca cao nóng, tò mò hỏi: “Tại sao lại nướng quýt, nướng xúc xích mới đúng chứ?”
Khương Vân Sênh cười nói: “Vấn đề này hồi nhỏ anh cũng từng hỏi qua, lúc đó cha đáp thế nào ấy nhỉ?”
Khương Lệ Sính cười rộ lên, anh ta cởi áo vest ngoài ra, cởi cả hai cúc trên của áo sơ mi, lúc này ngồi xổm bên lò sưởi thêm củi, tay áo được sắn lên, nhìn như một quý ông lịch lãm.
“Cha nói nướng quýt sẽ làm nó ngọt hơn, có vị như gà quay.”
Khương Mạn cười kỳ quái: “Cha lừa người đúng không!”
“Đúng vậy.” Khương Lệ Sính gật đầu: “Lừa anh hai của em ăn nhiều lắm, quan trọng là nó còn tin sái cổ.”
Khương Vân Sênh thở dài: “Lúc đó em mới 5 tuổi, bị tiêu chảy hai ngày, hôm sau là sinh nhật mẹ, bởi vì đau bụng mà không được ăn món bánh trứng nướng do mẹ làm. Em nghĩ là cha cố tình, để ông ấy có thể ăn món bánh một mình.”
Khương Lệ Sính ừ một tiếng: “Anh cũng nghĩ thế.”