Trong mắt chị Lam cũng có thêm mấy phần vui vẻ, cái khác không nói, cô gái nhỏ này cũng khá là có khí phách đấy, là không muốn người khác thương hại đây sao?
Giúp Hứa Tiểu Mạn khử trùng và băng bó xong, Khương Mạn nắn xương, kiểm tra mắt cá chân của cô ấy, chắc là bị trật chân, xương thì không vấn đề gì. Nhưng mà sưng như này rồi chắc là không nhảy được nữa.
“Chân của cô trong thời gian ngắn e là không thể nhảy được rồi.”
“Tôi có thể, cô Khương, xin cô nhất định phải cho tôi cơ hội này!” Hứa Tiểu Mạn vội vàng đáp.
“Hai lần bị thương, cô muốn trở thành kẻ què sao?”
“Không đâu.” Hứa Tiểu Mạn kiên trì đứng dậy, ánh mắt vô cùng kiên định: “Tôi thật sự có thể!”
Khương Mạn thấy vậy, cũng không nói nhiều nữa, “Được, lượng sức mà làm.”
Hứa Tiểu Mạn thở phào một hơi, “Có thể cho tôi mượn điện thoại mở một đoạn nhạc không?”
Chị Lam đưa điện thoại qua.
Hứa Tiểu Mạn lựa chọn một ca khúc cổ điển, sau đó bắt đầu múa, khi cô ấy múa, khí chất cả người đột nhiên thay đổi rất lớn.
Dáng người và biểu cảm của cô ấy khiến mọi người đắm chìm vào khung cảnh chỉ bằng một cái liếc mắt, những ngón chân thẳng tắp, ngay cả mu bàn chân cũng múa như thể chân phải của cô ấy không hề bị thương chút nào.