Anh nhanh chóng dùng tay đè lên môi, đột nhiên cảm thấy nhìn Yêu Nhi xấu xa nhà mình bị xấu mặt cũng khá thú vị.
Khương Mạn quay đầu lại, nhìn bằng ánh mắt như muốn giết người.
Advertisement
Bạc Hạc Hiên, em nghe thấy rồi đấy nhé!!!
Cô liên tục dùng ánh mắt ra hiệu với hai người anh trai: Cứu em, cứu em với!!!
Advertisement
Da đầu cô tê dại, ngón chân sắp đào ra cả một tòa lâu đài luôn rồi.
Chú Elijah ở bên cạnh đã bắt đầu ngâm thơ rồi!! Trong nhóm người hầu bên cạnh còn có người đang kéo đàn violin, ôi chết tiệt! Còn có người rắc cánh hoa...
Đây là gì vậy.......đỉnh vậy, đúng là vô địch vũ trụ, không khác gì cảnh tượng Marry Sue xé rách giải ngân hà!!
Nghi thức chào đón tai hại này cuối cùng cũng kết thúc khi có một ông lão râu trắng, mặc bộ vest lịch lãm xuất hiện.
Ông ấy ho một tiếng, người hầu trong lâu đài lập tức thu dọn những đạo cụ ‘romantic’ này, rồi lần lượt rời khỏi hiện trường.
Elijah đau khổ dùng tiếng Tây hô lớn, “Không!”
“Erik! Ông hủy hết lãng mạn của tôi rồi!”
“Cái thứ lãng mạn quê mùa đó của anh, hủy đi là tốt nhất.” Ông lão nghiêm túc đáp: “Ody gọi điện thoại về, nói là pháo hoa và dạ tiệc mà anh chuẩn bị cũng bị hủy bỏ, cái thằng nhãi Elijah này khi nào mới có thể trưởng thành lên đây, anh đã bốn mươi tuổi rồi, thành người đàn ông già ấu trĩ rồi.”
Elijah như bị sét đánh, “Ody, cái đồ xấu xa! Nó sau khi lớn lên chẳng còn đáng yêu chút nào!!”
Khương Mạn nhân cơ hội chuồn về bên cạnh hai anh trai mình, cô thực sự là đổ cả mồ hôi lạnh, nhỏ giọng hỏi: “Ody là anh cả à?”
Khương Vân Sênh gật đầu. “Tên thánh của anh cả là, đi thôi, anh dẫn em đi làm quen với Erik.”
Khương Vân Sênh kéo cô tới bên cạnh ông lão, nhẹ nhàng nói: “Đây là Erik, ông ấy là cha đỡ đầu của cha mẹ chúng ta.”
Khương Mạn hơi ngạc nhiên, trong những gia tộc lâu đời ở Lancelot như này, quan hệ giữa cha mẹ đỡ đầu và con cái thậm chí còn thân thiết hơn với cha mẹ ruột.
Ông lão hiền từ nhìn Khương Mạn, đôi mắt hơi ửng đỏ: “Có thể ôm con một cái không? Đứa bé thân yêu của ta.”
“Đó là vinh hạnh của cháu.” Khương Mạn mở rộng vòng tay.
Ông lão ôm lấy Khương Mạn, vỗ nhẹ lên lưng cô, rồi mới buông ra, vô cùng cảm khái nói: “Đôi mắt của con cực kỳ giống mẹ của con, khuôn mặt thì giống cha con, nó thực sự là một cậu nhóc đẹp trai.”
Khương Mạn không kìm lại được nụ cười.
Elijah xông tới, lại nói với cái giọng điệu khoa trương chết tiệt: “Erik, đừng có cướp bé con của tôi.”
Ông cụ trừng mắt với ông ta, nhìn Bạc Hạc Hiên ở phía sau. “Đó là vị hôn phu của cháu sao?”
Khương Mạn gật đầu, Bạc Hạc Hiên tiến lên, gật đầu với ông cụ, dùng tiếng phương Tây lễ phép nói: “Chào ngài, tôi là Bạc Hạc Hiên, vị hôn phu của Khương Mạn.”