*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tốt nhất là như vậy.” Elijah gật đầu, đột nhiên lại mỉm cười: “Tôi nghe nói Hades là của cậu?”
Nụ cười của Bạc Hạc Hiên hơi sững lại, anh mắt chợt lóe lên, hiếm khi lại có khoảnh khắc chột dạ.
Advertisement
Khương Vân Sênh bắt đầu cười trộm, Khương Tử Mặc lại có chút không hiểu, hai anh em cầm ly rượu, âm thầm đứng cách đó không xa để hóng hớt.
“Chú và Hades từng có ân oán gì sao?”
Advertisement
Khương Vân Sênh uống một ngụm rượu, thấp giọng nói: “Mấy năm trước, chú từng bị ngã một vố đau, thua trong tay Hades, tổn thất mấy tỉ.”
“Tiền là chuyện nhỏ, quan trọng là còn bị tẩn cho một trận……”
“Lúc đó, Nhuệ Trạch đã cố hết sức ngăn cản chú đi trả thù.”
Trước khi Khương Mạn xuất hiện thì Hades trong tay Bạc Hạc Hiên và tập đoàn Hoàn Vũ đích thị là đối thủ sống còn với nhau, hai bên cạnh tranh khốc liệt. Thâm cừu đại hận không cần nói cũng biết.
“À……” Khương Tử Mặc nhướng mày, cười rộ lên: “Chuyện đó cũng thú vị lắm.
Lần đối đầu đó, Elijah thật sự rất thảm, một con cá mập trắng bự như ông ấy từ trước tới giờ chỉ chuyên đi ăn thịt kẻ khác, vậy mà lúc đó bị Hades lột cho không còn gì!
Diễn xuất của Bạc ảnh đế đúng là tự nhiên tới mức hoàn hảo, trên mặt chả có chút thất thố gì. Sự việc đã qua lâu rồi, anh còn chả nhớ nữa.
Năm đó vì sao lại đánh Elijah? Hình như là người của Hades làm, nhưng không phải lệnh của anh, ờ……hình như, đại khái, có lẽ là vậy……
“Làm ăn thì không nên nhẹ tay với kẻ địch, lần đó chú thua tâm phục khẩu phục.” Elijah cười híp mắt: “Lần này cậu đưa bảo bối nhà tôi về, thế nên ở lại đây một khoảng thời gian nhé.”
“Vâng ạ, thưa chú Elijah.” Bạc Hạc Hiên nở một nụ cười không hề giả trân.
“Đế Quốc có một câu nói, tương lai chưa ai biết trước điều gì.” Elijah gật đầu nhướng mày: “Lancelot chúng tôi có rất nhiều trai trẻ đẹp!”
Khoé mắt Bạc Hạc Hiên giật giật. Con cá mập này vẫn còn ghi thù, quả nhiên lúc trước qua nương tay cho ông ta rồi.
Cháu rể và chú vợ tạm thời chưa trở mặt, ông ta cầm lấy áo vest bỏ đi, nói là muốn đích thân chuẩn bị bữa tối cho cháu gái yêu quý.
Hai anh em xem kịch xong, Khương Vân Sênh rót một cốc rượu đưa qua cho Bạc Hạc Hiên: “Uống đi, bình tĩnh.”
Bạc Hạc Hiên nhận cốc rượu uống một ngụm, vị cay xộc lên làm anh nhíu mày. “Tôi không nhớ rõ phụ huynh nhà cậu.”