Khương Vân Sênh cười như không nhìn anh: “Nếu nói là muốn gặp tiểu Mạn, thì đúng hơn có một số người là muốn gặp cậu.”
Bạc Hạc Hiên cười khổ: “Tôi thấy là muốn gặp để đánh tôi thì đúng hơn.”
“Ai bảo người nào đó thiếu đạo đức.”
Advertisement
Bạc Hạc Hiên cãi: “Thương trường chính là chiến trường.”
“Chú không phải người chấp nhặt, sẽ không làm khó cậu thật đâu. Nhưng mà vết thương lòng lớn quá thì có thể làm ra một số kiểu trả thù vô hại.” Khương Vân Sênh nhún vai, “Ví dụ là nhét một con nhện vào trong chăn của cậu, hoặc nhét một câu sâu róm vào quần áo của cậu.”
Advertisement
Bạc Hạc Hiên thở dài, “Đúng vào vô hại thật……”
“Nhưng mà có khả năng cao nhất là sẽ kiếm tình địch hộ cậu.”
Biểu cảm của Bạc Hạc Hiên vô cùng kỳ quái: “Tìm người tới làm bao cát luyện tay cho cháu gái?”
Khương Tử Mặc lạnh lùng nói: “Mặc dù không làm tổn thương anh, nhưng chắc làm anh không vui thì không khó đâu.”
Bạc Hạc Hiên: “……” Đứa thứ tư nhà họ Khương này cứ như kẻ thù chân chính của anh vậy.
……
Trước bữa tối.
Khương Mạn đến thăm mộ cha mẹ. Mộ hai người được để tại vườn hoa sau lâu đài, gần với vách núi, đứng ở đây có thể nhìn thấy cả mặt biển rộng bao la, phong cảnh đẹp vô cùng.
Khương Mạn mặc một cái váy đen, Bạc Hạc Hiên mặc vest đen.
Tên hai người được khắc trên bia mộ. Khương Nghiệp Lễ - Melansha.
Trên bia mộ còn có một dòng chữ: yeli·jiang melansha·lancelot
Khương Mạn đặt bó hoa hồng trắng lên mộ rồi nhẹ nhàng đọc lên:“if the people we love are stolen from us, people die, but real love is forever.”
- Nếu người chúng ta yêu quý bị đánh cắp khỏi chúng ta, để giữ hình bóng họ có thể mãi bên mình, vậy hãy ghi nhớ họ. Các kiến trúc có thể bị thiêu rụi, người có thể chết, nhưng tình yêu là vĩnh cửu.
Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng: “Bộ phim kinh điển ‘The crow”.”
Elijah gật đầu: “Sasha rất thích câu nói này.”
Sasha chính là chỉ mẹ của Khương Mạn, Melansha.
Khương Vân Sênh nhẹ giọng nói: “Lần này bọn cháu quay về đây, là vì bài hát mới của Tử Mặc.”