*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Rất đáng mong đợi, đúng không?" Khương Nguy Viễn mím môi và cười: "Tôi còn mong đợi sự xuất hiện của sinh mệnh nhỏ đó hơn bọn họ."
"Trước lúc đó, mọi hành động khiêu khích của họ đều nằm trong khả năng chịu đựng của anh."
Khương Nguy Tư nhìn anh ta với ánh mắt không thể tin nổi.
Advertisement
"Tất cả ư? Anh cả, lẽ nào anh còn muốn lấy tính mạng của cha mình và tập đoàn Thành Nghiệp ra để đánh đổi sao?"
Khương Nguy Viễn kiềm chế vẻ mặt điên cuồng của mình lại.
"Yên tâm, anh sẽ cứu cha, dù sao ông ấy là cha của chúng ta..."
Advertisement
Đây là lần đầu tiên Khương Nguy Tư nghi ngờ anh cả của mình.
Có thật không?
"Vậy nhà chú anh, anh định như thế nào?"
"Hiện giờ Khương Nghiệp Minh đã là phế vật rồi. Có giết ông ta hay không cũng không quan trọng nữa. Dù sao thì em họ Khương Tiểu Bảo của chúng ta cũng có chút tình cảm với ông ta."
"Khương Mạn rất yêu quý thằng nhóc đó, không cần vì một người vô dụng như vậy mà chọc giận Khương Mạn."
"Giữ Khương Vân Kỳ lại còn có ích lợi cho trong phòng thí nghiệm, hiện tại chưa giết được. Về phần Khương Mỹ Lâm..."
"Con đần độn này hận em gái nhỏ Khương Mạn của chúng ta đến tận xương tủy."
Khương Vân Sênh mỉm cười rồi nói: "Luôn bị đánh một cách bị động thì có thể em gái nhỏ của chúng ta sẽ nghi ngờ? Chúng ta cần phản kích cho thích hợp một chút."
"Hơn nữa, Khương Mỹ Lâm tự nguyện trở thành vật thí nghiệm. Thậm chí cô ta còn trải qua nhiều liệu trình hơn Vương Tuệ Kỳ, cơ thể gần như hoàn hảo giống Bạc Hạc Hiên."
"Anh rất mong chờ được nhìn thấy vẻ mặt của Khương Mạn khi cô ta nhận được món quà này." Khương Nguy Viễn cười đắc ý.
Khương Nguy Tư nuốt nước bọt, trong đầu chỉ có hai chữ: Đồ điên!
Anh cả thực sự là kẻ điên rồi!
Anh ta chỉ nói sẽ cứu cha chứ không quan tâm đến chuyện sống chết của tập đoàn Thành Nghiệp!
Vì dự án gen chết tiệt đó mà anh ta điên đến mức độ như vậy sao?
"Em muốn đến khu Tây Nhất, có tin tức nói Joanna từng xuất hiện ở đó!"
Khương Nguy Tư trầm giọng nói: "Anh cả, cho dù anh làm gì, em chỉ có một giới hạn duy nhất đó là cha và em gái chúng ta phải bình an vô sự!"
Khương Nguy Viễn ừ một tiếng: "Em gái ở nước S rất an toàn. Bên đó không thuộc về Đế Quốc hay Tây liên bang. Chỉ cần nó không chạy lung tung thì sẽ không bị cuốn vào cơn bão."
Khương Nguy Tư rời đi với rất nhiều suy nghĩ trong lòng, anh ta không biết mình có nên tin tưởng Khương Nguy Viễn hay không.
Lúc này, phòng chủ tịch trở yên lặng.
Khương Nguy Viễn nhìn cây bút máy trong tay mình, trên đó có khắc tên của Khương Nghiệp Thành.