“Tôi cảm thấy cả bầu trời ác ý, hay là thế này đi, chuyện bất ngờ để đến cuối cùng? Tôi sẽ là người cuối cùng mở nắp?”
Cô đưa ra ý kiến, mọi người không ai nói gì. Tang Điềm và Đại Ngọc dùng hết can đảm mở cái nắp đang đậy đồ ăn sáng ra, nhưng thức ăn bên trong lại được đóng trong một cái hộp.
Sau khi mở cái hộp ra, hai người đều thở phào một cái. Bên trong có một lát bánh mì và một lát dăm bông, miếng dăm bông có màu sắc tươi ngon, được cắt lát mỏng rồi cuộn thành hình hoa. Vừa nhìn đã khiến người ta thèm.
Advertisement
“A……tất cả là do ăn ở!” Tang Điềm thở nhẹ một tiếng.
Advertisement
Bờ vai đang căng lên của Đại Ngọc cũng được thả lỏng.
Tiếp theo là Khương Vân Sênh và Bạc Hạc Hiên, bữa ăn sáng của hai người là bánh sừng bò và mứt, một ít hạt và quả mâm xôi.
“Hahaha! Nhân phẩm của tôi tốt, lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!” Tự Thiên Sách cười lớn nhấc cái nắp lên.
Bữa sáng của anh ấy tất cả đều là bánh mì, còn là các loại bánh mì khác nhau, kèm theo một miếng cheese cỡ lớn.
Khoảnh khắc nhìn thấy miếng cheese cả Bạc Hạc Hiên và Khương Vân Sênh đều nhướng mày. Khương Mạn cũng cười xán lạn. Chỉ có Tự Thiên Sách vẫn còn đang ha ha ha
Lý lão âm: “Ha ha ha ha!!!”
Tổ chương trình: “Ha ha ha ha ha!”
Tự Thiên Sách vừa cười vừa hỏi: “Mọi người cười cái gì, đây là cheese! Tôi cũng có phải là nhảy xuống hố đâu, mà tôi cũng thích ăn cái này!”
Lão lý: “ừ ừ ừ!!”
(Sách Nhi à, trưởng thành đi, nhìn lão Lý cười thành cái dạng gì rồi!)
(Thiên Sách anh có muốn nhìn lại biểu cảm của những người đứng quanh anh không?)
(Miếng cheese này nhìn như cái bánh tổ ong, nhưng nhìn biểu cảm của ba người Khương Mạn là tôi biết việc không hề đơn giản như vậy.)
(Bạc Thần vừa lén lút kéo Thiên Sách ra xa kìa, tôi hoài nghi bữa này ăn cả ngày không hết nổi……)
“Anh Tự.” Khương Mạn nâng má nhìn anh ta: “Cho anh một cơ hội, hai chúng ta đổi cho nhau thế nào?”
“Anh điên hay là em điên!” Thiên Sách cười lớn, “Bữa sáng của em khẳng định là không ngon! Anh không đổi đâu! Anh thông minh lắm!”
“Thật sao? Không suy nghĩ chút sao?” Khương Mạn hình như hơi vội.
“Không nhé! Còn lâu! Đồ ăn sáng của anh ai cũng không thể cướp được!” Hai tay Thiên Sách ôm lấy hộp đồ ăn sáng, độ dạng như sợ ai cướp mất.
Bạc Hạc Hiên cười như không nhìn anh ta: “Thích như vậy, ăn được hết không?”