Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show

Chương 1345



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Lúc này nên cảm thấy may mắn vì không có lớp học âm nhạc, nếu không thì tập này cư dân mạng xem xong sẽ chết mất một nửa!)  

(Ủa? Khương Mạn hát nghe kinh dị vậy cơ à?)  

(Lầu trên vừa nhìn là biết thiếu kiến thức rồi, ca khúc đoạt mạng mang tên: Xì trum, người thể hiện: Khương Mạn, tìm hiểu thử đi nhé! Khương võ thần dẫn bạn tới thế giới của Hắc Bạch vô thường, dạo một vòng qua âm phủ, tìm hiểu điều huyền bí của hai giới!)  

Advertisement

(Hahaha, cư dân mạng bây giờ khờ chết đi được!)  

(Ôi giồi! Tôi không sợ chết mới đi tìm nghe bản mp3 ca khúc của Khương Mạn, bây giờ tim tôi đang đập loạn nhịp, cảm giác như màng nhĩ sắp rách ra rồi!)  

Advertisement

(Hay lắm, hóa ra là giọng hát của Nine từng được thượng đế hôn lên, còn cổ họng của Khương võ thần là bị Diêm Vương khóa lại phải không?)  

(Giọng hát, cổ họng, vị đại sư văn học lầu trên dùng từ thật chính xác, đã thể hiện được sự khác biệt như trời và đất của hai anh em nhà này……)  

Cư dân mạng phen này bị chọc cười cho đau cả bụng.  

Lớp học của các khách mời cũng bắt đầu rồi.  

Camera theo sau khách mời tiến vào trong lâu đài, lập tức một loạt từ cảm thán tràn đầy màn hình.  

(Nhìn thấy nhà của Khương võ thần, đột nhiên cảm thấy bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết, mở mắt thức dậy trên cái giường rộng một trăm mét vuông là có khả năng……)  

(Rớt nước mắt! Nhà giàu không có tình người!! Đây là lâu đài phải ư!!!)  

(Tôi muốn hỏi đạo diễn Khương từ nhỏ đã sống ở đây, anh không bị lạc đường bao giờ sao?)  

Trong một tràng kinh hô, camera đã tiến vào phòng tranh.  

Bên trong có không ít tác phẩm, Tôn Đại Ngọc nhìn một lúc, cảm thấy có chút quen thuộc, hỏi: “Đạo diễn Khương, anh vẽ đây à?”  

“Vẽ hồi nhỏ, thôi đừng xem nữa.”  

Khương Vân Sênh hiếm khi tỏ ra ngượng ngùng, muốn giấu những bức tranh này đi.  

Rất nhanh sau đó, mấy bức tranh quen thuộc đập vào mắt Tôn Hiểu Hiểu.  

Đó là một bức họa váy cưới.  

Bối cảnh là một nơi giống như thiên đường, giống như trong giấc mộng, chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi bồng bềnh giữa không trung, giống như một đôi cánh thiên thần đang rang rộng.  

Tôn Hiểu Hiểu sững sờ.  

Giọng nói của Ivy vang lên: “Sunx có thấy quen mắt không? Đây là bức tranh mô phỏng lại bức ‘Hôn lễ ở thiên đường’ của cô, những bức này đều là tranh do anh Khương tự mình vẽ đó. Anh ấy là một fan trung thành của cô đấy.”   

Khương Vân Sênh mỉm cười khó xử, “Cô Ivy……”  

Ivy nháy mắt trêu chọc: “Cuối cùng cũng gặp được nữ thần trong lòng mình, anh Khương chắc phải vui lắm nhỉ?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.