*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Joanna Kiều hình như nghĩ ra cái gì, sờ cằm: “Nhưng mà, trước khi giao Khương Nguỵ Viễn cho bọn họ, có lẽ tôi có thế đưa thêm giao kèo.”
“Đối với cái thứ gọi là giấc mơ gen di truyền, thì tôi nghĩ anh ta hình như phải chấp nhận hy sinh mới đúng.”
“Cô định làm cái gì?” Khương Vân hỏi cô ta.
Joanna Kiều đúng là một con đàn bà điên rồ, điên tới mức người ta không thể đoán được. Người ta nói những người bị thần kinh luôn có những suy nghĩ không tưởng quả nhiên không hề sai.
Advertisement
“Thế giới này thật vô vị, cứ nên huỷ diệt hết đi thì hơn.”
Joanna Kiều cười hihi: “Phải làm cho Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn nghĩ là mình đã thắng, cho nên những sự hy sinh là không tránh khỏi.”
Advertisement
“Chỉ mình Khương Nguỵ Viễn là không đủ, sau khi tôi giao Khương Nguỵ Viễn ra, Bạc Hạc Hiên cũng không bỏ qua cho tôi đâu. Cho nên ấy à, tới lúc đó anh ta nhất định sẽ tính sổ với tôi……”
“Nhưng mà không sao hết.”
“Không bỏ chút gì thì sao lấy được sự tin tưởng.”
Joanna Kiều tự hỏi tự trả lời một cách điên dại, nói xong lại sờ sờ đầu Khương Vân: “Cho nên tôi phải cố gắng, cô chính là quân bài cuối cùng của tôi.”
Khương Vân có chút rùng mình, tự nhiên cảm thấy lo lắng, hợp tác với con đàn bà điên này có phải đã ngồi lên lưng hổ rồi không……
……
Ngày phán quyết của Khương Nghiệp Thành và Bạc Khôn cuối cùng cũng được quyết định. Hai kẻ cùng có tội, liên quan tới tội ác chống lại loài người, đều bị phán án tử!
Đối với hình thức tử hình: --Tiêm thuốc độc.
Hai kẻ này không coi tính mạng của người khác là mạng sống, cuối cùng lại phải trải nghiệm cảm giác đau đớn khi bị cướp mất mạng sống bằng thuốc độc.
Mấy anh em nhà họ Khương và Bạc Hạc Hiên cùng nhau xem ‘lễ’. Khi xác nhận hai kẻ có tội đã chết hoàn toàn, thi thể bị đưa vào lò đốt thiêu thành tro. Cuối cùng chỉ còn lại chút tro tàn……bị ném vào nhà vệ sinh.
“Chỉ còn lại Khương Ngụy Viễn.”
Khương Lệ Sính từ từ nói, ánh quay qua nhìn Bạc Hạc Hiên: “Thằng ba tìm được tung tích của hắn rồi, ở bên Đông Nam Á.”
Bạc Hạc Hiên gật đầu: “Tôi đã đặt xong chuyến bay rồi, sẽ tự mình qua đó một chuyến.”
“Em đi với anh.” Khương Mạn nắm lấy tay anh.
Bạc Hạc Hiên lắc đầu: “Không cần, em ở lại trông nhà giúp anh, Thiên Y gần đây cũng làm việc quá sức.”
Khương Mạn im lặng không nói gì.
Khương Lệ Sính cũng nói: “Bây giờ Khương Ngụy Viễn không còn gì trong tay, tất cả những con cá sổng của Zeus đã bị bắt hết, không còn nguy hiểm, em gái đừng quá lo lắng……”
Khương Lệ Sính dừng một lúc lại nói tiếp: “Tên đó cũng đâu phải phần tử nguy hiểm gì, hơn nữa bên đó đã có Nhuệ Trạch rồi.”
“Khương Ngụy Viễn khó chạy nổi, theo tính cách của hắn có thể sẽ đưa bà ngoại anh theo bên người, hoặc là giấu ở nơi nào đó trong nước, đến lúc đó chưa chắc cậy được mồm hắn ra, lúc đó lại phải nhờ Yêu Nhi của anh.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng dỗ cô.
Khương Mạn im lặng một lúc mới gật đầu coi như đồng ý. Trước mắt, trong nước đúng là có việc cần giải quyết.
Mặc dù cô và Bạc Hạc Hiên cùng ở trong giới giải trí, trước vì bận việc Khương Nghiệp Thành và Bạc Khôn mà chậm trễ công việc. Nhưng bây giờ đã giải quyết xong hai tên cặn bã rồi.