Mẹ Tang Khê cũng muốn giúp, nhưng mà bà cụ có vẻ cảnh giác với người khác, phản ứng hơi mãnh liệt. Khương Mạn chỉ có thể từ chối ý tốt của đối phương.
Lần tắm rửa này kéo dài khá lâu, Khương Mạn cũng không có chút nào tỏ ra phiền chán, cô giúp bà cụ lau người xong, nhìn những vết thương trên người bà, vết nọ chồng lên vết kia. Mà chỗ nghiêm trọng nhất chính là mặt và bên cánh tay phải.
Phải tới sáu mươi phần trăm trên mặt là sẹo, tất cả đều là sẹo do bỏng, vết bỏng dày đặc trên cánh tay phải giống như bị ai dí tàn thuốc lên. Ngoài ra xương cổ chân trái đã bị vẹo. Có vẻ như bị gãy nhưng không được chữa kịp thời, sau thành di chứng bị cong.
Advertisement
Có lẽ vì bị giam cầm lâu ngày nên đôi chân đã bị teo cơ. Nhìn từ phía sau còn có thể thấy toàn bộ xương sống.
Sau khi tắm rửa cho bà cụ xong, cô thay cho bà một bộ quần áo sạch mượn của mẹ Tang Khê. Sau đó cô ôm bà cụ lên trên phòng, cảm thấy chỉ cần một tay cũng có thể ôm được bà cụ.
“Bà ngoại, con ở đây với bà, nghe lời con chúng ta cùng ngủ có được không?”
Advertisement
Khương Mạn nhẹ giọng tay giữ chặt lấy bà cụ.
“Tiểu Bạc……cháu dâu Tiểu Bạc……”
“Vâng, con là Khương Mạn, bà ngoại gọi con là Tiểu Mạn cũng được.”
“Tiểu, Tiểu Mạn……” Bà lão lặp đi lặp lại như muốn nhớ cái tên này, tay Khương Mạn vỗ nhẹ vào tay bà, sau đó lặng lẽ truyền dị năng.
Dưới tác dụng của dị năng và sự dỗ dàng của cô, bà lão cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khương Mạn đợi bà lão ngủ say rồi mới rời đi.
Lão Ưng đợi ở ngoài cửa, nhìn thấy cô ra thì lập tức khẩn trương: “Lão phu nhân vẫn ổn chứ?”
“Bác sĩ có thể vào rồi, nhẹ nhàng chút, bà ngoại vừa mới ngủ, đừng làm bà tỉnh.”
Khương Mạn đi ra ngoài, bắt đầu gọi điện thoại vệ tinh.
Điện thoại bên kia không ai nhấc máy, cô có chút trầm mặc, cũng không gọi tiếp nữa. Đang chuẩn bị hỏi Lão đã đưa Tây Thố đi đâu, thì có cuộc gọi đến.
“Yêu Nhi.” Giọng người đàn ông có phần trầm thấp, nghe kỹ còn có tiếng hơi thở hơi gấp.
Khương Mạn tinh ý nhíu mày hỏi: “Anh sao thế?”
“Không sao, tất cả đều thuận lợi, bắt được Khương Ngụy Viễn.”
Khương Mạn nhịn lại cảm giác muốn mắng anh, cô hít một hơi thật sâu: “Chăm sóc bản thân cho tốt, bà ngoài mà nhìn thấy anh bị thương thì sẽ đau lòng lắm.”
“Anh biết rồi…..” Bạc Hạc Hiên đột nhiên dừng lại một lúc, một lúc sau giọng mới bình thường hỏi: “Em tìm được rồi?”
“Tìm được rồi.” Khương Mạn nhẹ giọng: “Em tìm được bà ngoại rồi, cho nên anh phải giữ gìn bản thân.”
Phía bên kia điện thoại, Bạc Hạc Hiên rất lâu sau mới có thể lên tiếng. Nhưng Khương Mạn lại nghe được tiếng vật gì đó bị xô ngã, sau đó lại có tiếng mắng chửi của anh ba.