“Cũng có lý.” Khương Mạn gật đầu: “Quả nhiên là một người tài giỏi.”
"Ừm” Nụ cười của Bạc ảnh đế trở nên rạng rỡ hơn:
Advertisement
"Tài năng cao cấp."
"Tầm nhìn độc đáo."
"Khai phá một con đường mới..."
Advertisement
Tôn Hiểu Hiểu và những người khác: "..."
(Cuối cùng vẫn là trò nối ca dao tục ngữ này!)
(Nhớ về "Một cuộc sống khác trên thế giới", tất cả mầm măng non ở thôn Hổ Khẩu đã bị chết hết rồi!)
(Quốc bảo mà chết rồi, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cũng không thể vô tội!)
(Phong dầu gió: Cảm ơn bạn, tôi đã bị sỉ nhục đủ rồi!)
(Đây có lẽ chính là tôi sỉ nhục anh nhưng anh vẫn không tìm được chứng cứ, trong truyền thuyết…)
Đại Ngọc rất vui mừng.
Cô ta không chỉ được hóng hớt, xem phim mà còn được trả phí lên hình, trên đời này chưa từng có cách kiếm tiền nào dễ dàng như vậy.
Đáng tiếc niềm vui giống như bong bóng, Khương võ thần vừa mở miệng thì nó vỡ tan.
"Ơ, anh vẫn chưa loại Đại Ngọc à?"
Tôn Đại Ngọc: "..."
Trước đó cô làm như uỷ thác ở thành Bạch Đế đều là giả hay sao?
Tôn Hiểu Hiểu châm chọc, đáp trả: "Nếu loại tôi, vòng sau hai người được ở cùng nhau rồi?"
“Vậy thì không được.” Khương Mạn lắc đầu, khí thế hừng hực nói: “Tôi có mục tiêu rồi, vòng sau tôi sẽ không chọn anh ấy.”
Ồ ồ!
Tôn Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu và nhìn Bạc Hạc Hiên. Đồng minh à, vậy mà anh cũng có thể nhịn được sao?
Bạc ảnh đế vẫn cười, cả người anh không tỏ ra một chút thái độ bất mãn nào.
Rõ ràng là anh đang cười, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo.
“Vòng tiếp theo, em muốn chọn ai?” Giọng nói của người đàn ông vô cùng “dịu dàng”.
Biểu cảm của Tôn Hiểu Hiểu có vẻ căng thẳng, cô ta bước sang bên cạnh hai bước. Hai mắt cô ta sáng lên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, trong lòng thầm hét lên: Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!
"Nam khách mời nhóm ba."
Khương Mạn thoải mái nói: "Không phải anh ta chơi thể thao mạo hiểm sao? Chắc chắn anh ta sẽ vô cùng khỏe khoắn, can đảm, bền bỉ và thú vị."