*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(Câu trả lời này đúng là đủ tiêu chuẩn kép!)
(Đại Ngọc dám chửi thẳng mặt Bạc thần? không sợ Bạc thần ‘chính cung thưởng cho một trượng*’ à? Khương Hoàng ngài tạo nghiệp quá đấy!)
Advertisement
*Chính cung thưởng một trượng: thoại trong hậu cung như ý truyện. Đoạn Hoa Phi phạt người.
(Tôi muốn hỏi thay Điềm Điềm nhà tôi, dựa vào đâu mà cô ấy lại không được đến tay không? Đạo diễn Khương còn đáng giá 5kg tôm, Điềm Điềm nhà tôi không xứng sao?)
Advertisement
(Lầu trên, xứng hay không không tới lượt cậu nói? Bạc thần chỉ xứng bóc tôm kia kìa, còn phải móc tiền túi…….)
(Có lý……tại tôi trẻ người non dạ……)
Nửa tiếng sau. Nhà Khương Mạn càng thêm đông vui, Tang Điềm, Tôn Hiểu Hiểu, Khương Vân Sênh đều đến đủ…..Ngoài ra Khương Vân Sênh còn mang thêm một đứa không mời cũng tới.
Người đàn ông đứng sau lưng Khương Vân Sênh ở ngoài cửa, ngoại hình cao lớn, diện mạo tuấn tú. Buổi tối còn đeo kính râm, nhìn tăng thêm mấy phần lưu manh. Đó chính là Khương Nhuệ Trạch.
Khương Vân Sênh bất lực thở dài nói với Khương Mạn: “Ngại quá, tiểu Mạn, đem theo một đứa không liên quan tới.”
“Không sao.” Khương Mạn lắc đầu: “Đã từng gặp qua.”
Cô gật đầu với Khương Nhuệ Trạch, “Buổi tối tốt lành.”
Khương Nhuệ Trạch cũng khịt mũi hất cằm: “Tôi không tốt.”
Ánh mắt Khương Mạn chậm rãi nhìn chằm chằm xuống dưới, lông mày hơi nhướng lên: “Ồ, vậy thì tiếc quá, ngài cần chú ý cơ thể.”
Khương Nhuệ Trạch hơi sửng sốt, nhận ra ý tứ thâm sâu sau lời nói của Khương Mạn, suýt chút nữa bạo phát. Chú ý cái gì mà chút ý! **của tôi chả sao cả!
Anh ta cắn chặt răng, ánh mắt nhìn vào đống vỏ tôm trước mặt Khương Mạn, châm biếm một câu: “Ăn nhiều thế, lợn đầu thai à!”
“Khương Nhuệ Trạch!” Khương Vân Sênh nghiêm giọng, “Em câm miệng lại!”
Khương Nhuệ Trạch rùng mình một cái, hình như rất sợ anh hai nhà mình, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Tiểu Mạn, ngại quá thằng ranh này từ bé đã tuỳ tiện, tại tôi không dạy dỗ nó.” Khương Vân Sênh áy náy nói.
“Không sao, không sao.” Khương Mạn lắc đầu cười hihi: “Tôi cũng đâu có khách khí với anh ta đâu.”
Cô quay sang nói với Khương Vân Sênh: “Em trai không biết nghe lời là do thiếu ăn đánh thôi, đạo diễn Khương giúp tôi nhé.”
Khương Vân Sênh khóc không xong cười không nổi, đứa ba nhà hắn ăn đòn nhiều hơn ăn cơm mà còn chả có tác dụng……