*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Vân loạng choạng ngã nhào xuống đất, kính râm rơi xuống, góc mắt lộ ra vết bầm tím giống như vừa bị đánh. Bà ta ngồi dưới đất không ngừng khóc lóc, kêu gào:
"Trời sẽ giáng sét đánh chết mày, con gái đánh mẹ, Khương Mạn, mày có chết cũng không được yên đâu!"
Advertisement
"Tức giận đến mức mẹ mình cũng không cần nữa. Nếu tao không được yên ổn thì mày cũng đừng nghĩ có thể sống yên ổn!!"
"Tao đã tạo cái nghiệp gì mới sinh ra mày!!"
Advertisement
Khương Mạn hít sâu một hơi, từ từ ngồi xổm xuống, đối diện với ánh mắt phẫn hận của Lý Vân, cô nở nụ cười rạng rỡ.
Bốp!
Cô tát một cái thật mạnh vào mặt Lý Vân, bị tát một cái, bà ta suýt chút nữa ngất đi. Hai mắt Lý Vân nổ đom đóm, bà ta che mặt lại, miệng nồng nặc mùi gỉ sắt, khóe miệng chảy máu.
"Mày, mày dám đánh tao!"
"Không phải bà đã nói rồi sao? Con gái đánh mẹ sẽ bị sét đánh, tôi chỉ đáp ứng yêu cầu của bà thôi."
Khương Mạn giễu cợt nói: "Nhưng thật kỳ lạ, tại sao sét vẫn chưa đánh tôi nhỉ? Chẳng lẽ bà không phải là mẹ của tôi à?"
Vẻ mặt của Lý Vân lập tức thay đổi, không để bà ta kịp nói gì, Khương Mạn đã nhéo miệng bà ta, giọng điệu vô cùng đáng sợ:
"Bà muốn lấy lòng Hoa Viện thì tuỳ bà. Tôi không xử lý bà là vì nể mặt ông ngoại!"
"Đây là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng, nếu bà còn dám bén mảng đến trước mặt tôi nữa, tôi sẽ cho bà biết tay."
"Không có gì đáng sợ hơn hay là tôi đáng sợ hơn..."
Cơ thể Lý Vân run rẩy.
Khương Mạn buông tay ra, vỗ vỗ vào mặt bà ta, sau đó cô chùi vết sơn bị dính vào tay lên trên tóc của bà ta. Giọng điệu "nhẹ nhàng" một cách đáng sợ:
"Ngoan, hãy nghe lời một chút."
"Nhân vật phản diện trong tiểu thuyết không nghe lời, kết cục không chỉ đơn giản như tan cửa nát nhà đâu..."
Tay chân Lý Vân lạnh ngắt, khuôn mặt tê dại vì đau. Bà ta cảm thấy như một con trăn khổng lồ ăn thịt người đang nhìn mình chằm chằm, che mặt, run rẩy co người lại:
"Mày...... Mày không phải là Khương Mạn... mày không phải là nó..."
Khương Mạn thật sự không phải như vậy! Rõ ràng con bé đó từng rất nhát gan, bà ta chỉ cần trừng mắt là nó đã run lên, làm sao có thể dám đánh bà ta?
"Có cút đi không? Nếu không, tôi đưa bà đến đồn cảnh sát ngồi."
Khương Mạn đứng lên, nhìn xuống bà ta: "Có lẽ Tề Lỗi ở trong nhà lao một mình cũng rất cô đơn, hay là bà muốn đi cùng anh ta? Dù sao cũng là nhân tình cũ."