*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(Theo đánh giá của giới chuyên môn dòng chó husky thuần này chỉ có độc nhất một dòng này!)
(Nó không phải husky, nó là Yêu Nhi chúa phá nhà!)
Advertisement
(Lúc này, tự nhiên đau long cho Bạc thần……Nhưng Bạc thần có tiền lắm, phá nhà chắc cũng không đến nỗi bị đánh chết đâu nhỉ.)
(Lúc được nhìn thấy nhà của Bạc thần, cảm thấy anh ấy không phải người nuôi chó, nhưng bây giờ thì……đúng là người nuôi chó rồi, nếu không sao có thể thờ ơ bình tĩnh trong khi nhà bị phá nát như vậy được?)
Advertisement
Chúa phá nhà thu hút sự chú ý của các bạn nhỏ.
Hổ Tử kêu to: “Sói!”
“Không phải sói, là chó.” Khương Mạn giải thích. “Nó tên là Yêu Nhi.”
Bạc Hạc Hiên mím mím môi. Khương Vân Sênh thì nhướng mày đi tới bên cạnh, mắt còn hoài nghi.
Cố Trầm: “……” Duy trì nụ cười mỉm xem kịch vui, tự nhiên lòng thấy thoải mái.
“Woa! Con chó này ngầu quá! Nhìn thật giống sói.”
“Nhưng mà nó làm vỡ nhiều đồ quá, không biết có bị ăn đòn không?”
“Yêu Nhi chó chó, Yêu Nhi~”
Trong phòng khách hai từ ‘Yêu Nhi’ vang lên không ngớt. Cố Trầm cảm nhận được áp lực tới từ nhà tư bản, anh hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi xin phép dắt con chó ra ngoài vườn.”
Con chúa phá nhà này được các bạn nhỏ bao quanh thì tự nhiên ngoan ngoãn lạ thường. Kết quả vừa nhìn thấy Cố Trầm đi tới thì nó lại nhảy lên sofa há mõm sủa: “Gâu gâu gâu a ow~~”
Cái hành vi kích động này cứ như Cố Trầm đang định đem nó đi thiến không bằng. Khương Mạn nhìn sang Bạc Hạc Hiên, người đàn ông đang hít sâu một cái rồi đi về phía con chúa phá nhà.
Khương Mạn còn nói theo một câu: “Yêu Nhi nhà anh hình như không thân với anh……”
Còn hơn cả không thân ấy chứ, có thể nói là hận luôn. Cứ như là nhìn thấy thú dữ muốn ăn thịt mình vậy.
Con chó này phát điên đúng là làm người ta có chút sợ hãi.
Khương Mạn lắc đầu cũng đi tới nhìn con chó ngốc một cái, nếu lúc đó có ai nhìn kĩ sẽ thấy trong con ngươi của cô đang biến hoá như một ống kính vạn hoa. Con chúa phá nhà ẳng lên hai tiếng rồi tiếng kêu nhỏ dần, ve vẩy vẫy đuôi chạy về phía Khương Mạn không ngừng cào nhẹ vào chân cô.
Khương Mạn quỳ xuống xoa đầu con chó: “Đứa trẻ ngoan.”
Cái đầu của con chó ngốc dụi nhẹ vào tay cô, rồi nằm bẹp xuống dưới sàn nhà lăn lộn làm nũng, cái đuôi thì ngoe nguẩy loạn xạ.