Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show

Chương 362



Bạc Hạc Hiên mở mồm hỏi: “Sao trước đây không đề cấp với cô ấy đi?”  

Lần này lại tới lượt Khương Nhuệ Trạch lúng túng. Ờ…..Tại sao anh ta không nói nhỉ?   

Advertisement

Trước đây anh ta thấy từ đầu tới chân Khương Mạn đều bỉ ổi, cứ mở mồm ra là như một con khủng long bạo chúa, nào có chỗ nào giống em gái đáng yêu nhà mình. Nếu mà nói chuyện này với cô ta, anh ta tin Khương Mạn cái con ranh thối này nó chắc chắn dám bẻ đầu anh xuống!   

Lòng Khương Nhuệ Trạch phức tạp ngổn ngang, nếu Khương Mạn là em anh thật, anh ta chắc tự vả vào mặt mình…….chính là…..  

Advertisement

“Tôi nói này, nếu con ranh thối kia là em tôi thật, cô ta có chịu nhận người anh trai này không nhờ?”  

“Cô ấy liệu có thấy tôi giống con cầm thú không biết dịu dàng là gì không?”  

“Liệu có thấy tôi quá quắt không nhỉ? sau này mà đối xử tốt với nó, liệu nó có nghĩ tôi giả tạo không nghỉ? Ài……con ranh này cuối cùng có phải em mình không nhỉ……”  

Khương Nhuệ trạch vò đầu bứt tai. “Nhỡ nó không thích người anh trai này thì sao?”  

Bạc Hạc Hiên cau mày nhìn Khương Nhuệ Trạch tự lẩm bẩm, ánh mắt…….không giống đang nhìn người. Có thêm chút ghét bỏ.   

Ánh mắt khinh bỉ trắng trợn không thèm che giấu. Cho nên anh mới nói, ghét mấy đứa cuồng em gái!  

Mấy đứa cuồng em gái, lúc bình thường thì có vẻ giống người, một khi gặp chuyện gì liên quan tới em mình là mất hết lý trí…..như bị thần kinh!  

Khương Nhuệ Trạch mở mồm ra là lẩm bẩm về em gái.   

Uống hết rượu trong cốc lại chỉ vào Bạc Hạc Hiên: “Tôi cảnh cáo cậu, trước khi tôi tra được thân phận của cô ta, cậu cách xa cô ta ra!”  

“Cô ta mà không phải em tôi thì thôi, nhưng nếu cô ta là em gái tôi, cậu dám đụng tay vào em tôi thì chết với ông!”  

“Em rể của Khương Nhuệ Trạch…..Phi! trên thế giới này không ai xứng với em gái ông đây, đàn ông là lũ chó chết! tất cả không xứng! Gâu gâu gâu!”  

Điên rồi! Bệnh cuồng em gái bắt đầu phát tác.   

Bạc Hạc Hiên khó chịu nhìn anh ta, đặt cốc rượu xuống lấy tay túm cổ áo lôi anh ta vào thang máy, sau đó lại một tay lôi xềnh xệch anh ta ra cửa nhà ném ra ngoài.   

“Cút!”  

Đóng cửa lại Bạc Hạc Hiên cài đặt lại mã bảo mật của cửa nhà, lúc chuẩn bị xuống lại tầng hầm thì thấy Khương Mạn đi ra từ thang máy.   

Khương Mạn: “Tôi nghe thấy tiếng chó sủa.”  

Bạc Hạc Hiên: “Có một con to lắm, vừa đuổi đi rồi.”  

Khương Mạn gật đầu: “Khương – husky và anh nói chuyện của tôi à?”  

“Ừ.” Bạc Hạc Hiên nhìn cô rồi không nói gì nữa.   

Khương Mạn đi tới bên cạnh nói: “Tôi thấy trong phòng có camera nhưng mà tắt rồi, với tính cách của anh chắc không nhìn trộm người khác đâu nhỉ.”  

Cảm giác lạnh lẽo trên người Bạc Hạc Hiên tan biến, nhẹ giọng nói: “Đừng quá tin tưởng vào nhân cách của tôi.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.