*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Yêu Nhi.” Giọng người đàn ông đột nhiên vang lên.
Khương Mạn lại run tay một cái, cảm thấy như bị người ta phát hiện mình phạm tội, cả người cứng đờ, “Làm sao?”
Advertisement
Bạc Hạc Hiên ngước mắt lên, mặt hai người sát vào nhau. Trong tầm mắt của anh, đôi mắt to tròn của cô ấy giống như con chuột hamster bị người ta bắt được khi đang ăn vụng.
Advertisement
Bạc Hạc Hiên không nhịn được, nhẹ giọng nói: “Để tôi giúp em được không?”
“Hả?”
“Thân phận của em.”
Khương Mạn chớp chớp mắt, không chút do dự: “Cũng được……”
Bạc Hạc Hiên cười cười, cô ấy không chút do dự đáp ứng làm lòng anh vui vẻ.
Cô hình như nhìn thấu được suy nghĩ của anh, Khương Mạn giải thích: “Anh là người bạn thân nhất của tôi, tôi tin tưởng anh.”
“Lúc trước anh bảo anh không chê tôi phiền phức, vậy bây giờ đành phiền anh vậy.”
Nếu không thể nào anh cũng nổi giận cho mà xem!! Đương nhiên câu sau chỉ dám nghĩ trong lòng…….
‘Người bạn thân nhất’ mấy câu này bị Bạc ảnh đế tự động xoá bỏ, anh ngước mắt lên hỏi: “Yêu Nhi có muốn tìm người thân của mình không?”
Ánh mắt Khương Mạn hơi lấp lánh. Người thân? Kiếp trước cô là trẻ mồ côi, không biết người thân là gì. Đến thế giới này, mặc dù chưa tra được chân tướng mọi chuyện, nhưng cô dám khẳng định hai mười mấy năm nay nguyên chủ của cơ thể này luôn sống trong một thân phận giả.
Việc tìm người thân đối với cô mà nói chả phải vấn đề, nhưng đối với nguyên chủ thì đương nhiên hy vọng bản thân có thể biết được người thân của mình là ai, đúng chứ? Nếu không sao cô ấy cứ nhớ mãi, cứ buồn phiền trong lòng.
Trong trí nhớ của Khương Mạn, cô gái nhỏ thích Peppa Pig này có chút nhát gan, nhưng luôn nhìn thế giới bằng con mắt dịu dàng.
“Có chứ.”cô nhẹ giọng nói, “Chắc chắn có.”
Bạc Hạc Hiên đứng dậy xoa đầu cô, “Tin tưởng tôi, bọn họ nhất định cũng đang tìm cô, chưa bao giờ từ bỏ ý định.”
Khương Mạn sửng sốt một lát sau đó cúi đầu nhẹ nhàng cắn miếng bánh sandwich. Bạc Hạc Hiên nhìn ra bên ngoài làm Khương Nhuệ Trạch bỗng nhiên đứng hình bất động. Nhìn khẩu hình mồm lúc nãy của Bạc Hạc Hiên, Khương Nhuệ Trạch đoán được ra hắn đang hỏi vấn đề gì.
Khương Mạn cũng giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Khương Nhuệ Trạch đột nhiên xoay người ngồi bệt xuống đất, con chó ngốc bên cạnh mò tới bị anh ta ôm cứng vào trong lòng.