*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Em gái……” Khương Nhuệ Trạch suýt chút nữa biểu diễn màn một người đàn ông mạnh mẽ đứng khóc nhè tại chỗ.
Khương Mạn không thèm để ý tới anh ta, quay qua nhìn Tề Tư Miểu: “Chuyện này không nhiều người biết, mong anh tạm thời giữ bí mật.”
Advertisement
Tề Tư Miểu gật đầu: “Khương võ thần cứ yên tâm! Anh Trạch có ân cứu mạng, tôi Tề Nhị không phải loại giỏi giang gì, nhưng hành tẩu trong giang hồ này cũng được tính là một người có uy tín.”
Advertisement
Khương Nhuệ Trạch vỗ phát vào đầu hắn: “Mày làm như thời phong kiến không bằng, lấy đâu ra giang hồ cho mày hành tẩu, nếu có diệt gian trừ bạo thì sẽ diệt mày đầu tiên.”
Tề Tư Miểu xoa đầu cắn răng nói: “Em chỉ nói vậy thôi, anh Trạch dịu dàng chút được không, anh đánh sắp vỡ đầu em rồi đó.”
“Thằng nhóc thối này, mau đưa cái xe tốt nhất của câu lạc bộ ra đây xem nào.”
“Được rồi! anh Trạch đưa Khương võ thần tới đường đua ở bên kia, em đi lấy xe.”
……
Đường đua Cyber International cũng có danh tiếng trong bảng xếp hạng quốc tế, tổng đường đua lên tới 10km, bao gồm các đường đua cho xe công thức F1 và tổ hợp các loại đường đua khác.
Câu lạc bộ Cyber nằm trên tầng cao nhất của đài quan sát, độ cao tầm 20 tầng lầu, có thể quan sát toàn bộ đường đua. Tề Tư Miểu là chủ câu lạc bộ không cần nghĩ cũng biết lai lịch của vị thiếu gia này không hề tầm thường.
Sau khi đi tới trường đua, có một kênh thông báo độc quyền để vào đường đua. Thi thoảng tiếng động cơ vang lên, vài chiếc xe đua lướt qua với tốc độ cực nhanh. Các tay đua đang luyện tập cho cuộc đua sắp tới.
“Cuộc đua vài ngày sau là đua WRC? Hay là F1?”
(WRC giải vô địch đua xe thế giới, F1 ‘công thức 1’ giải đua xe cao cấp nhất thể loại bánh xe hở.)
Khương Nhuệ Trạch gật đầu cười đùa: “Không biết có phải F1 hay không? Nhưng em biết đua xe thật à?”
“Không biết, vừa search mạng.” Khương Mạn thẳng thắn nói: “Lần đầu chơi thử, cứ xem thế nào đã.”
Khương Nhuệ Trạch dùng ánh mắt cổ quái nhìn em mình, “Đua xe và lái xe bình thường không giống nhau.”
“Em biết rồi, chắc chắn là đơn giản hơn lái cơ giáp.”
Khương Nhuệ Trạch: “……” Lại nữa.
Anh hoài nghi em anh vẫn còn là học sinh, nhưng anh ta không dám nói. Đúng lúc này âm thanh chói tai của lốp xe ma sát với mặt đường đua vang lên, một chiếc xe đua màu đỏ lao ra, quỷ dị nhưng hầm hố.
Lúc đang vào cua thì làm một cú drift nhẹ, âm thanh ma sát vang khắp sân kèm theo một trận gió. Chiếc xe lao nhanh tới đến lúc gần tới chỗ Khương Mạn mới đi chậm lại rồi dừng hẳn.