*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vậy thì cô hãy tiếp tục sảng khoái, tiếp tục ngọt ngào.” Tôn Hiểu Hiểu nghiến răng nghiến lợi:
“Mau để cái gì mà… dopamine cùng những thứ khác tăng lên đi!
Advertisement
"Tôi nói cho cô biết, một người đàn ông như Bạc Hạc Hiên, nếu lỡ bỏ qua sẽ không có cơ hội thứ hai đâu. Cô không biết có bao nhiêu cô gái ngày đêm nhớ nhung anh ta à!"
Khương Mạn bĩu môi: "Người thông minh thì sẽ không để mình bị tình yêu cuốn đi đâu!"
Advertisement
Tôn Hiểu Hiểu: "Cô đừng có mạnh mồm!"
Khương Mạn: "... Nghiêm túc chút đi, đùa thế đủ rồi."
"Bên cạnh cô có bật lửa không? Lại loại hai tệ đó." Tôn Hiểu Hiểu đột nhiên đổi đề tài.
"Để làm gì?"
"Không phải chính cô đã nói à, lúc này trong não cô đang tiết ra một số phenylethylamine khiến cô có ảo giác phóng điện."
Tôn Hiểu Hiểu hừ lạnh một tiêngs: "Cô lấy động cơ điện ở trong bật lửa ra sau đó tự dùng nó để giật bản thân mình một cái, dù sao, nó cũng không giật chết người được. Cô tự mình trải nghiệm xem rốt cuộc có phải mình có ảo giác với Bạc Hạc Hiên không?"
"Được rồi, ngày mai tôi còn có lịch trình, tôi không nói chuyện nhảm nhí với cô. Cô hãy làm người cho tử tế đi!" Tôn Hiểu Hiểu Hiểu nói xong liền cúp điện thoại.
Khương Mạn chế nhạo: "Điên à? Làm gì có ai tự dùng động cơ điện để tự giật bản thân cơ chứ?"
……
Sau khi cúp máy, Tôn Đại Ngọc ngay lập tức gửi cho một tin nhắn WeChat cho Bạc Hạc Hiên.
(Đồng đội có ở đó không? Có chuyện rồi!)
Bạc Hạc Hiên gọi điện thoại cho Khương Mạn mà không được thì Tôn Hiểu Hiểu gửi tin nhắn đến.
Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
Bạc Hạc Hiên: (?)
Tôn Đại Ngọc: (Bê tông bị nứt rồi!)
Bạc Hạc Hiên nghi ngờ nên gọi điện thoại qua đó.
"Vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với cô ấy à?"
"Ừ." Tôn Đại Ngọc vui vẻ nói: "Trời không phụ lòng người. Khương Mạn đáng ghét nói rằng trong não cô ấy tiết ra một thứ phenylethylamine gì đó khi nhìn thấy anh. Dù sao thì tôi cũng không biết thứ đó là gì..."
"Còn nói kẹo bạc hà gì đó, vừa ngọt ngào vừa sảng khoái... Chậc chậc chậc..."
Đồng tử Bạc Hạc Hiên hơi giãn ra, trong chốc lát anh nở một nụ cười.
"Tôi biết rồi, cảm ơn lời chúc mừng của cô."