*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn liêm sỉ hay không, Khương Mạn không muốn quan tâm. Ngược lại cô cũng đâu phải một hai lần đánh rớt liêm sỉ trước mặt Bạc Hạc Hiên đâu. Tuỳ tiện đi, kệ đi, thích gì làm đấy!
Sau khi biết câu truyện ‘Nữ quỷ áo khoác đỏ’ cô lại càng chú ý che giấu thân phận. Lúc gọi lũ chim tới, chúng cũng đứng thu mình vào một góc. Nhìn con cú mèo và con chim sẻ trước mặt, Khương Mạn cau mày:
Advertisement
“Tao nghi ngờ chúng mày tới đây chỉ để ăn chực đồ của tao?”
“Còn hai vị đại vương này nữa, thức ăn ở sở thú tệ quá à? Cứ phải ăn uống đồ của tao mới được à?”
Advertisement
Khương Mạn thật sự ghét bỏ chúng nó,
Đầu nằm nay nghiệp vụ của mấy con chim này kém quá vậy! còn hai con cú này nữa ăn chực mà ăn nhiều vậy. Được mỗi con đại bàng còn có khả năng theo dõi tốt.
Chả nhẽ ‘con quỷ cờ bạc giả dạng cha’ đó còn có năng lực bay lên trời sao? Hay hắn trốn xuống dưới đất hay sao mà không có chút manh mối nào?
“Xem ra phải đợi cuộc đua mấy ngày nữa thật rồi……”
Khương Mạn lại bóp vụn mấy cái bánh quy vứt xuống đất, sau đó mới đi xuống nhà.
Cô nhìn quyển kịch bản ‘Chiến cốt’ ở trên bàn, nghĩ một lúc rồi nhấc máy gọi cho Tề Tư Miểu.
“Anh cũng đang định gọi em.”
Cậu hai Tề vô cùng hưng phấn khi nhận được điện thoại của Khương Mạn.
“Khéo vậy, tôi cũng định gọi cho anh hỏi cụ thể thông tin của cuộc thi.”
“Lúc trước bị hoãn lại.” Tề Tư Miểu thấp giọng nói: “Lúc trước công bố tiêu chí được tham gia cuộc đua cao quá, lần này đã hạ thấp xuống nhiều rồi, cho nên có nhiều tay đua từ nước ngoài cũng tới thi.”
“Sau khi hiệp đội đua xe thảo luận xong thì dự định thời gian thi là một tháng nữa, cũng tiện cho các tay đua chuẩn bị.”
Lại bị trì hoãn thời gian?
Khương Mạn nhíu mày, hay là tên ‘quỷ mê cờ bạc giả dạng cha’ kia nhận được tin tức trốn rồi? Thảo nào tìm mãi không thấy người đâu.
Cậu hai Tề chạy tới một góc bí mật nhỏ giọng nói: “Anh Trạch cũng nói cho em biết chân tướng thật sự sau cuộc đua này rồi đúng không?”
Khương Mạn ừ một tiếng, “Cá cược còn gì?”
Cậu hai tề: “Không sai, không biết năm nay như thế nào, Sở Thánh Kỳ tự nhiên thò một chân vào, người nhà họ Khương cũng cử người tới, canh bạc này đúng là ngày càng lớn.”
Nhà họ Khương? Nhà họ Khương ở Đế Quốc?
Lòng Khương Mạn hơi động: “Anh tôi biết chuyện này chưa?”
“Anh vừa nói với anh Trạch rồi.”