*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khương Mạn bị Bạc Hạc Hiên nhìn đến phát hoảng, kéo cô tới trước gương. Anh nghiêng người bịt mắt cô lại. Đợi hình ảnh cả hai người đều đứng vào gương thì mới bỏ tay ra.
Woa! pikachu! Pika pika! Thành tinh luôn rồi!
Khương Mạn bật cười, “Hahahaha!!!”
Bạc Hạc Hiên không cười. Một lúc sau nụ cười trên môi Khương Mạn cũng dần dần tắt lịm.
Lúc này Bạc ảnh đế mới cười: “Sao lại ngừng, cười tiếp đi.”
Khương Mạn: “……”
Bạc ảnh đế: “Ai buồn cười?”
Cô quay đầu hối lỗi: “Lỗi của em, chúng mình đứng ra ngoài cho đỡ xấu hổ.”
“Có tội thì phải phạt.” Bạc Hạc Hiên véo véo tai cô. “Tên đã bắn khỏi cung thì khỏi quay đầu.”
“Anh đây là định tự mình hại mình.”
Bạc ảnh đế: “Còn không phải tự mình hại mình à?”
Xì—
Dân chúng hóng hớt vừa ăn lẩu dê vừa được ăn cơm chó, đúng là sắp no chết rồi!
Hai người tập trung tấu hề đi, tự nhiên phát cẩu lương làm cái gì hả?
Người trong đoàn phim ai nấy đều có nụ cười cứng ngắc trên mặt run rẩy đi sau hai con Pikachu vênh váo ở trên đường…….
Đi được một đoạn, lại! tiếp! tục! cười!!!
Tự Thiên Sách không nhịn được nói: “Đây là một mặt khác của anh Bạc? quả nhiên làm người ta kinh ngạc.”
Đồng chí lão Vân cười đến đau thắt cả bụng, nước mắt chảy ra đóng thành băng, “Chuyện này bác cũng không bao giờ nghĩ tới, con đường quay phim rộng mở rồi, sau này coi như đã chọn được diễn viên đóng hài kịch.
Mọi người còn đang xì xào bàn tán.
“Tưởng hai vị thần tiên như thế nào, hoá ra là hai cây hài của nhân gian.”
“Tôi không bao giờ xem được Pikachu nữa rồi……Tôi sợ mỗi lần xem tôi lại cười tới chết mất……
“Rốt cuộc ai dạy hư ai, không được rồi, tôi đau dạ dày quá…….”
Hai con Pikachu đi đằng trước đột nhiên quay đầu, ánh mắt như hai tên sát nhân máu lạnh!
Khương- Pikachu li3m răng: “Em nghĩ đi nghĩ lại, cái chuyện mất mặt này, có nhiều người thế này lại thú vị.”