*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ừm ừm" Bạc Hạc Hiên gật đầu, nhìn cô trêu chọc: "Em từ từ thôi, đừng để bị sặc."
Khương Mạn khó lòng giải thích, cô định lấy điện thoại ra:
Advertisement
"Em sẽ tìm video đó cho anh xem, đó là đoạn em tìm được trên mạng..."
Cô sờ soạng một hồi lâu cũng không tìm thấy điện thoại, có lẽ là khi qua đây đã quên mang theo.
Advertisement
Bạc Hạc Hiên đưa điện thoại của mình ra.
"Dùng của anh đi."
“Mật khẩu!” Khương Mạn trực tiếp nhận lấy.
Bạc Hạc Hiên nói: "0214."
Sau khi Khương Mạn mở khóa điện thoại, cô chợt nhận ra rằng mật khẩu khoá màn hình của anh chính là ngày sinh của mình.
Ngay khi mở điện thoại lên chính là giao diện trò chuyện của WeChat, đối tượng trò chuyện ở trên cùng là hình đại diện của chú chó Husky ngốc nghếch được ghi chú là … (Yêu Nhi)
Khương Mạn đặt lại điện thoại lên tay anh, quay đầu rời đi nói: "Em về ngủ đây."
Cô vừa lao ra cửa, mở cửa định chuồn nhưng lại đụng phải một ai đó ở đối diện.
Cô vững như núi Thái, đương nhiên là không thể đổ nhưng ở phía đối diện õng ẹo kêu lên một tiếng: "Aiya!"
Mông cô ta đập xuống đất và ngã chổng vó.
Khương Mạn nhìn kỹ hơn thì nhận ra đối phương. Đây không phải là nữ diễn viên đóng vai hoàng hậu của Lan Quy trong "Chiến Cốt" sao?
Vai trò của hoàng hậu trong phim không quan trọng, từ đầu phim đã bị Lan Quy bi3n thái hành hạ rồi.
Nữ diễn viên tên là Vương Tuệ Kỳ, khi khai máy cũng đã từng gặp nhau, nhưng Khương Mạn không có cảnh quay trực tiếp nào với cô ta vì vậy cũng chưa từng chào hỏi nhau.
Nhưng vào thấy thời tiết lạnh giá này, Vương Tuệ Kỳ mặc một bộ áo ngủ lụa, bên trong mặc một chiếc váy hai dây mát mẻ. Cú ngã này thể nói là phong cảnh đẹp vô cùng.
Cô ta không ngờ người từ trong phòng của Bạc Hạc Hiên đi ra lại là Khương Mạn sững sờ trên mặt đất hồi lâu không đứng dậy.
Chính Khương Mạn là người chủ động kéo cô ta lên, nhìn lướt qua tập kịch bản trong tay cô ta, cười nói: "Cô Vương tới tìm anh Bạc để khớp thoại à?"
"Đúng... Đúng vậy..." Vương Tuệ Kỳ vội vàng gật đầu, kéo chặt áo ngủ lại che đi phong cảnh trước ngực: