*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khương Mạn mím môi.
Trái tim lúc này đang xao động.
Advertisement
“Ừ, không muốn.” Khương Mạn thẳng thắn nói.
Bạc Hạc Hiên ánh mắt khẽ động, nhìn cô chăm chú: “Lí do?”
Advertisement
Khương Mạn sắc mặt không đổi, nói: “Đương nhiên là lo lắng Bạc-Đường Tăng bị Vương-Yêu quái ăn thịt rồi, tới lúc đó Khương-Ngộ Không lại phải tới cứu, Khương-Ngộ Không bận lắm đó biết không hả!”
“Chỉ thế thôi sao?” Bạc Hạc Hiên lộ vẻ thất vọng, giựt cái tai Pikachu của cô, cười khẽ, nói: “Sao tôi lại cảm thấy, không có Khương-Ngộ Không mà chỉ có Khương-Yêu tinh nhỉ?”
Không đợi Khương Mạn kịp phản ứng, anh lột cái mặt nạ chống nắng đi bơi Pikachu của cô xuống.
Dịu dàng mà chân thành chỉnh lại tóc cho cô, nói từng câu từng chữ:
“Nhưng mà, không cần Khương-Yêu tinh sử dụng phép thuật gì cả.”
“Bạc-Đường Tăng cũng sẽ ngoan ngoãn theo em rời đi.”
Bạc Hạc Hiên cười tươi, gương mặt đẹp trai áp sát lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đầu mũi cô, ánh mắt mê ly: “Cầu còn không được.”
Chuyện dopamine tăng lên chỉ là trong chốc lát, dù sao thì Khương võ thần vẫn là tráng sĩ thép lạnh lùng.
Chủ đề giữa Bạc trưởng lão và Khương yêu tinh về vấn đề này đến đây kết thúc.
"Không phải muốn đi ăn sao? Đi thôi!"
Bạc Hạc Hiên bất lực.
Ở các thị trấn biên giới nhỏ, chỗ ăn cũng không có nhiều để lựa chọn, chỉ có ba hoặc hai nhà hàng. May mắn là Khương Mạn chưa bao giờ khó khăn trong việc ăn uống.
Trong nhà hàng của ông lão, khi sủi cảo nóng hổi được dọn ra, Khương Mạn ăn đến mức mắt nhíu lại. Sủi cảo nhân cá thu, ông lão dùng nguyên liệu thật, những chiếc sủi cảo có vỏ mỏng và nhiều nhân, hương vị thơm ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi.
Khương Mạn ăn mỗi cái một miếng, cô ăn rất ngon lành!
Ông lão chủ nhà hàng không nhịn được liền nói vài câu: “Cô gái ăn trông ngon miệng quá!”
Có lẽ vì dáng vẻ ăn lấy ăn để của Khương Mạn nên ông lão đã lấy hai bát canh cá ra:
"Cảm ơn ông ạ!"
Khương Mạn lịch sự nói cảm ơn và nháy mắt với Bạc Hạc Hiên: "Anh có thấy đi ăn cùng em may mắn không? Lần trước, anh được ăn bánh crepe trứng miễn phí, lần này lại là canh cá."
Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười, nhưng anh vẫn nhớ "chiếc bánh crepe trứng cuối cùng" mà mình đã giành được khi đó. Quả nhiên, cách duy nhất để khiến một người mê ăn uống nhớ một cách sâu sắc đó là giành thức ăn của người đó.