Mọi người trong đoàn làm phim không cười nổi nữa rồi.
Thật đúng là nói được làm được mà, không hổ là Bạc Hạc Hiên!!
……
Đoàn phim quay phim như bình thường.
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đi trước, nhưng không hề về huyện thành.
Bạc Hạc Hiên lái xe về hướng Bắc, xe việt dã lăn bánh giữa tiết trời lạnh giá, mọi vật bên ngoài đều trắng xóa.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Trường đua ngựa, mấy cảnh quay phía sau đều sẽ quay ở bên đó.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói.
Khương Mạn đang muốn hỏi Bạc Hạc Hiên sao lại quen thuộc với nơi này vậy, chợt nhớ tới thân phận của anh: “Suýt chút nữa thì quên mất thân phận nhà sản xuất của anh rồi, nghe nói ‘Chiến cốt’ đã được trù bị trong hai năm, anh và đồng chí lão Vân từng tới đây khảo sát địa hình trước rồi à?”
“Cũng coi như là vậy.” Bạc Hạc Hiên nghiêng đầu nhìn cô: “Biết cưỡi ngựa không?”
Cưỡi ngựa?
Khương Mạn lắc đầu: “Chưa từng cưỡi.”
Mạt Thế nếu có ngựa thật, thì cũng sớm bị coi như lương thực mà ăn rồi.