*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Khương Nhuệ Trạch, cậu nên biết rằng Arthur là nạn nhân. Nói cách khác, trong kế hoạch tạo ra Thần của Zeus, tất cả mọi người đều là nạn nhân ngoại trừ tôi."
Khương Nhuệ Trạch nghiến răng nghiến lợi.
Advertisement
Tất nhiên anh ta biết, kế hoạch vô nhân tính chết tiệt đó đã sử dụng người sống làm vật thí nghiệm!
Khương Nhuệ Trạch chưa từng tiếp xúc sâu với " Kế hoạch tạo ra Thần" đó, khi anh ta biết được thì căn cứ thí nghiệm đã bị phá hủy và chỉ có hai người sống sót ra khỏi đó chính là Bạc Hạc Hiên và Arthur!
Advertisement
Ngay cả anh ta cũng không biết rốt cuộc Bạc Hạc Hiên đã trải qua những gì trong căn cứ thí nghiệm đó. Anh ta chỉ biết rằng tất cả mọi người trong căn cứ đó đều chết dưới tay cậu bé tên Arthur này!
Cậu bé này là một người vô cùng nguy hiểm! Vậy mà Bạc Hạc Hiên...
“Đến bây giờ tôi thật sự nghĩ rằng cậu điên rồi!” Khương Nhuệ Trạch nhìn anh chằm chằm:
“Vì để báo thù là tình nguyện làm vật thí nghiệm, có những lúc tôi đã hoài nghi liệu cậu có còn là người không?”
Bạc Hạc Hiên cầm cốc nước, yên lặng ngồi đó.
Trên mặt anh nở nụ cười giống như một con quỷ đội lốt người.
Anh không trả lời câu hỏi của Khương Nhuệ Trạch mà nói: "Sau này tôi sẽ là người giám hộ của Arthur và tất cả mọi thứ về thằng bé, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm."
Khương Nhuệ Trạch nghe vậy, không nói thêm gì nữa.Sau một lúc im lặng, anh ta hỏi:
"Cậu đã nói với em gái tôi về chuyện của Zeus rồi à?"
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên khẽ động: "Tôi đã nói một phần."
Khương Nhuệ Trạch tức giận trừng mắt nhìn anh. Bạc Hạc Hiên liếc anh ta một cái:
"Tôi vẫn chưa nói chuyện của cậu, muốn nói thì cậu tự mình kể đi."
Khương Nhuệ Trạch thở ra một hơi dài, cáu kỉnh gãi gãi đầu: "Cậu không sợ làm em gái tôi sợ sao?"
Bạc Hạc Hiên như muốn cười, nhìn anh ta đầy ẩn ý: "Lá gan của em gái cậu lớn hơn cậu nhiều."
Khương Nhuệ Trạch trừng mắt nhìn anh, mím môi, trong lòng vẫn tỏ ra nghi ngờ:
"Trong khoảng thời gian này tôi đã suy nghĩ nghiêm túc về những lời cậu đã nói."
"Lão Hiên, có phải cậu biết gì về chuyện của em gái tôi không? Tôi không có ý nghi ngờ con bé, tôi chỉ cảm thấy..."
Khương Nhuệ Trạch nói rất vụng về và không biết phải diễn đạt như thế nào.
Tìm được Khương Mạn, anh ta thật sự rất vui! Thậm chí bị kích động đến mức có chút mất trí. Bây giờ đã qua một thời gian dài, sau khi bình tĩnh lại, tế bào não của anh ta đã bắt đầu hoạt động bình thường rồi.