*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Lúc trước ấy, lúc Hạc Hiên đến nhà em gái, ở lại đó một đêm, hôm sau em đợi ở cửa khu nhà thì thấy cậu ta.”
Khương Vân Sênh ngơ ngác nhìn em mình, nhìn vẻ mặt ngây thơ ngu ngốc của thằng em mình chỉ muốn nhét nó lại vào bụng mẹ!
Advertisement
“Khương Nhuệ Trạch……Mày……” anh hai Khương phát run: “Mày đừng học đại học, mày học lại cấp hai luôn đi! Tao thấy có khi mày còn chả thi nổi kì thi trong nước đâu!”
Khương husky thương tâm cực độ, sao tự nhiên lại chửi em vậy?
Advertisement
Sau khi quay xong, tổ làm phim cùng nhau quay về thị trấn. Bữa cơm này Bạc Hạc Hiên mời mọi người, hai vị anh trai lòng chịu đả kích cả dọc đường đi đều thất thần.
Sau khi xuống xe gió lạnh tạt vào mặt, đoàn người suýt xoa rùng mình một cái.
“Cái thời tiết này đúng là muốn giết người mà!”
“Đúng vậy, tôi còn không dám uống nước, lúc quay ngoại cảnh còn chả dám đi vệ sinh không cẩn thận có khi đông cứng, không cẩn thận là biến thành Bất Ly!”
Vài nhân viên trong đoàn lẩm bẩm, sau đó đồng loạt lấy từ trong túi ra một món đồ.
Loạt xoạt!!
Từng chiếc mặt nạ vàng khè xuất hiện, sau đó được mọi người đội lên đầu. Lúc này, một đám động vật lông vàng xuất hiện. Khương Vân Sênh vừa nhìn đã chấn động như gặp phải quỷ. Khương Nhuệ Trạch sốc không nói nên lời.
Đám người con lại thì thở ra một hơi: Ấm áp, thoải mái –
Cái mặt nạ pikachu này, lúc đầu đội thì thấy xấu hổ, lần thứ hai có vẻ bình thường hơn, lần thứ ba thì không đội không chịu nổi. Một khi đã chấp nhận sự thật này, vậy thì tất cả sẽ biến thành bình thường!
Giữa gió rét và ấm áp, đương nhiên phải chọn vế sau rồi!
“Ha ha ha ha ---- ”
Tiếng cười vang cả một vùng, Khương Mạn vừa xuống xe đã cười rộ lên chỉ vào đám người này.
“Mọi người buồn cười quá!”
Người khởi xướng mọi chuyện Bạc Hạc Hiên cũng gật đầu “Kỳ quái thật.”
Một đám lông vàng đi tới: “Hai người có cái ý gì? Mau đội lên đi, phải hòa đồng chứ biết không?”
Khương Mạn: “Ai vậy?”
Vân Chí Sam: “Cháu nói xem bác là ai!” Mới đeo cái mặt nạ lên đã không nhận ra rồi à?
“Hoá ra là bác Pi-Ka-Vân!”