(Diễn viên võ thuật Khương đúng thật là nhân tài, máy đào thải lương thực chạy bằng chân, đây là dự trữ lương thực cho mùa đông à!)
(Điềm Điềm ăn nhiều một chút, ăn bữa này không biết bữa sau sẽ ăn ở đâu.)
Advertisement
(Người đàn ông có sắc có tài như Khương Vân Sênh thật sự tồn tại sao? Ăn cũng đẹp trai nữa, ôi trời ơi…)
(Khương Mạn có ý gì? Cô lập Tôn Hiểu Hiểu và Nguỵ An Nhiên à, có phải quá nhỏ mọn rồi không?)
(Ai quan tâm cô ta ăn gì, ở tuổi nào mà vẫn dùng đồ ăn để lấy lòng người khác, trẻ mẫu giáo à…)
Cơm tự sôi đã xong, ba người Khương Mạn bắt đầu ăn sùm sụp.
Buổi tối hôm nay cuối cùng cũng có thể ăn một bữa no nê, hai cô gái xinh đẹp và một anh chàng đẹp trai. Bây giờ ba người đều không quan tâm đến hình tượng gì cả, mỗi người đều bưng một hộp cơm tự sôi và ăn. Tôn Hiểu Hiểu và Nguỵ An Nhiên bị gạt bỏ sang một bên, trông khá lúng túng.
“Đạo diễn, trước đó không phải anh nói đến nơi sẽ được ăn tối sao?” Tôn Hiểu Hiểu hỏi.
Nhân viên cũng đã đói sắp không chịu nổi, khách mời chưa ăn cơm, cũng đói bụng, trong lòng đều đang mắng Khương Mạn độc ác!
Đạo diễn nuốt nước bọt và nói: "Nếu như khách mời đói, có thể mau chóng đến nhà của mình. Các bạn nhỏ đã chuẩn bị bữa tối cho các bạn."
Hai người Tôn Hiểu Hiểu nghe đến đây, bọn họ không nói nhiều nữa, đều cầm lấy đồ đã chọn và rời đi.
Ba người Khương Mạn đang ăn... Mùi thơm này, ekip chương trình sắp không chịu được nữa.
"Ba vị, đừng ăn nữa, các bạn nhỏ vẫn đang đợi."
Khương Vân Sênh và Tang Điềm có chút xấu hổ, gác đũa lại.
Chỉ có Khương Mạn vẫn đang ăn như bên cạnh không có ai nói: "Các người thật sự tin lời nói nhảm của ekip chương trình à, thật sự nghĩ rằng về nhà sẽ có cơm tối ăn sao?"
Tang Điềm chớp mắt: "Không có sao?"
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Vân Sênh tham gia chương trình thực tế, có chút ngây thơ nói: "Là lừa chúng ta à?"
Ekip chương trình: "..."
Khương Mạn chỉ về phía xa: "Các người tự mình xem đi."
Trời tối đen như mực, cả thôn chẳng thấy mấy nguồn sáng, như một vài ngôi sao lẻ loi chìm trong bóng đêm.
"Khi lên núi tôi từng nhìn thấy rồi, cũng không thấy có cột điện. Bây giờ đã khoảng 8 giờ tối, ngay cả trong thôn cũng không đến nỗi đi ngủ sớm như vậy."
“Những nguồn sáng đó trông cũng không giống đèn điện, chúng giống như đèn dầu và nến”.
Khương Mạn uống một ngụm canh, cay nên hít thở một vài hơi: "Trong một cái thôn trên núi thậm chí không có đến mấy nhà có điện, các người còn hy vọng có rượu ngon và đồ ăn ngon thết đãi sao?"
"Hơn nữa, những đứa trẻ mà chúng ta sắp sống cùng đều là trẻ mồ côi, và tuổi còn nhỏ, vậy mà còn hy vọng chúng có trách nhiệm lo cho chúng ta ba bữa ăn mỗi ngày à?"