“Vậy anh ăn không?” mồm Khương Mạn còn đang cắn miếng há cảo, âm thanh không rõ rành, còn chuẩn bị gắp cho anh một miếng.
Ánh mắt của Bạc Hạc Hiên khẽ động, anh đặt tay lên gáy cô, nghiêng đầu cắm miếng há cảo còn đang ăn dở trên miệng cô. Hai đôi môi nhẹ nhàng lướt qua.
Advertisement
Khương Mạn nuốt nửa miếng há cảo trong miệng ực một cái, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Bạc Hạc Hiên ăn xong miếng há cảo còn cười nói: “Cũng được, tay nghề chưa bị mai một.”
Advertisement
“Phạm quy nhé, một cái thẻ vàng cảnh cáo lần một.”
“Không được phạm quy à?” Người đàn ông chống cằm nhìn cô nở nụ cười thâm thuý: “Trong tương lai anh sẽ phạm quy nhiều hơn nữa.”
Ăn xong Khương Mạn không động đậy gì, uống một ngụm trà súc miệng, nghiêm túc nói: “Làm Đường Tăng đi, ít học mấy cái động tác của yêu tinh đi.”
Khoé mắt người đàn ông cong cong mang theo ý cười, lông mày nhếch lên: “Đường tăng cũng muốn phá giới, làm sao đây?”
Khương Mạn híp mắt cười cười: “Cố lên.”
Bạc Hạc Hiên không cảm thấy thất vọng, chỉ nói nhẹ một câu: “Được rồi, anh sẽ từ từ lấy lại cả vốn lẫn lãi.”
Khương Mạn liế m môi, nghiêng mặt nhìn anh một cái. Đôi mắt có chút ướt át nhưng cô không biết.
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên loé lên, cười khổ một tiếng, nhịn lại cảm giác muốn ôm cô vào lòng, chỉ nhẹ giọng than thở: “Rốt cuộc ai mới là yêu tinh…..”
“Nghỉ sớm đi, mai anh còn có cảnh, chắc không đưa em đi được.”
“Ồ, khoảng 5 giờ em sẽ đón Arthur.” Khương Mạn gật đầu.
Bạc Hạc Hiên nhìn cô ánh mắt không rõ là đang nghĩ gì, hai con ngươi sâu thẳm như dã thú đang cố gắng kiềm chế bản thân. Cố gắng kiềm chế những cảm xúc trong lòng.
Cuối cùng chỉ thấp giọng nói một câu: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Ánh mắt Khương Mạn loé lên. Trong lòng lại có một cảm giác xa lạ dâng trào.
Giống như…….Không nỡ.
Khương Mạn tiễn anh ra cửa, cửa vừa mở ra anh liền lùi lại một bước, quay đầu nhìn cô. Trong đôi mắt anh như có gì đó muốn thoát ra ngoài.
“Trước khi đi, anh vẫn muốn phạm quy thêm một lần nữa.”
……
Khương Mạn đưa Arthur tới Bắc Thành. Sau khi cô đi đoàn làm phim lại thấy có chút trống trải. Đặc biệt là mấy anh em hậu cần, không cần chuẩn bị nhiều đồ ăn nữa rồi…….
Đồng chí lão Vân cảm thấy may mắn, nhưng đây lại là một chuyện khác.
“May mà không để con nhóc Khương quay đoạn nhạc cuối phim, nếu không xem xong phim này sẽ có một đám bị điếc đi từ trong rạp phim ra.”