Phải nói là ai sẽ tin? Vua một nước lại chạy đến giới giải trí để đóng phim?
“Lúc nãy cháu với anh ta giao thủ, cảm thấy thực lực của anh ta thế nào?”
Advertisement
Nghe lời này, sắc mặt Sở Thánh Kỳ trở nên khó coi, tay phải của anh ta lúc này còn đang tê dại, không có cảm giác gì cả.
“Cháu nghi ngờ ông đang lừa cháu, nói cái gì mà Nhất Thốn quyền khó luyện. Cháu thấy võ cổ truyền gì đó e là ông mua phải sách bản lậu được bày bán ở ven đường rồi.”
Advertisement
Chỉ tùy tiện để một thằng ranh ra tay đã có thể khiến anh ta không còn lực phản đòn!
Ông Sở hối hận rồi, quả nhiên là nên đánh gãy chân thằng nhãi ranh này!
……
Trong phòng nghỉ, đồng chí lão Vân đánh giá Bạc Hạc Hiên, trong ánh mắt tràn đầy sự tò mò.
“Hạc Hiên, cháu biết hai người vừa rồi là người nào không?”
“Một ông lão và cháu của ông ấy.” Bạc Hạc Hiên vẫn uống trà như cũ.
Vân Chí Sam: Cái vẻ lúc nào cũng thờ ơ này của cháu thật là quá đủ rồi đấy……
“Hai người họ là người nhà họ Sở đấy, gia tộc có địa vị ở Đế Quốc đấy, cháu không thể nào không biết chứ? Bác thấy thầy Sở hình như có quen biết cháu, chắc không phải là có lai lịch ghê gớm gì đó chứ?”
“Ừm, lai lịch của cháu rất lớn.” Bạc Hạc Hiên gật đầu, cười đáp: “Cháu là vua của một nước mà.”
Vua cũng như người kế vị.
Vân Chí Sam nhìn bộ trang phục diễn trên người anh, nhịn lại: “Phải phải phải, Cháu là vua một nước! Cháu là Lan Quy ghê gớm!”
Bạc Hạc Hiên đột nhiên nhớ tới tiểu Yêu Nhi nhà mình.
Thì ra đây chính là cảm giác nói thật mà không ai tin sao?
Cũng khá thú vị đấy……
Bệnh viện Hoàn Vũ, đây là bệnh viện thuộc tập đoàn Hoàn Vũ nằm trong sản nghiệp của anh cả nhà họ Khương. Khương Mạn và Arthur sau khi làm kiểm ra thì chỉ bị nóng miệng do ăn cay quá.
Chỉ không ngờ rằng chuyến đi tới bệnh viện này có đi mà không về nổi…..Khương Mạn nghe thấy tiếng chọc tiết lợn trong phòng cấp cứu, vẻ mặt vô cùng kỳ quặc, Arthur ở bên cạnh cũng im lặng. Bên cạnh cậu bé còn một người đàn ông mặc vest đi giày da, khuôn mặt tuấn tú nhưng uy nghiêm vô cùng, đang gọi điện thoại cho ai đó.
Chính là Khương Lệ Sính.
Chuyện cần giải quyết ở trong tập đoàn quá nhiều, Khương Lệ Sính vẫn bớt chút thời gian mau chóng chạy qua đây. Cái đứa đang kêu thảm thiết ở trong phòng cấp cứu……Chính là Khương Nhuệ Trạch.
Sau khi gọi điện xong Khương Lệ Sinh xoa lông mày, ánh mắt rơi lên người Khương Mạn: “
Nghe nói gần đây em ở nhà Bạc Hạc Hiên?”
Khương Mạn gật đầu: “Em phải chăm sóc Arthur còn cả Ngao Thiên và Tang Bưu.”