*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mà tất cả những gian khổ mà em gái họ phải trải qua, bọn họ hoàn toàn không dám nghĩ lại!
Khương Lệ Sính mắt đỏ ửng, anh hút một hơi thuốc lá, nhắm chặt mắt lại.
Advertisement
Suy nghĩ của hai anh em rối loạn.
Cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra.
Advertisement
Hai bóng người trông nhếch nhác tiến vào.
Khương Lệ Sính đứng dậy, Khương Nhuệ Trạch cũng không để ý tới cái mông nữa, hoang mang từ trên giường đứng xuống, anh ấy đứng thẳng bên cạnh cây truyền dịch.
“Em tư, em gái.”
Khương Tử Mặc sắc mặt lạnh nhạt.
Khương Mạn đưa tay đóng cửa lại, cô nhìn hai người anh trai đang hoang mang, nói: “Buổi biểu diễn...anh cả và anh ba đã xem chưa?”
Trong phòng bệnh, im lặng như tờ.
Khương Mạn không nhanh không chậm kể lại toàn bộ những chuyện đã phát sinh trên người mình, tới thế giới này như nào, sau khi tỉnh lại, trải qua rất nhiều chuyện, cho tới khi gặp được họ ……
Cô trước kia không có cảm giác thuộc về thế giới này.
Cô cảm động trước tình nghĩa của ba anh em họ, nhưng đối với cô mà nói, cô chỉ là kẻ trộm, mạo danh người khác, hưởng thụ tất cả những sự cưng chiều vốn thuộc về người khác.
“Vừa khéo hôm đó, Khương Mạn ở thế giới này chết rồi, Khương Man ở Mạt Thế cũng chết rồi, cho nên cô mới may mắn trở về thế giới này.”
Khương Mạn rũ mắt, vừa nói vừa nhìn xuống bàn tay mình.
Cô không biết linh hồn từng ở trong cơ thể này có quan hệ gì với mình. Hoặc là đó vỗn dĩ là một phần của cô. Hoặc cũng có thể là một người hoán đổi cuộc đời với cô.
Nhưng bất kể ra sao, Khương Mạn đều không có bất cứ bất mãn hay trách móc gì với nguyên chủ, bất kể là tình huống nào, đều không phải là hai người họ tự nguyện.
Cô sống ở Mạt Thế rất khó khăn. Mà linh hồn từng trú ngụ trong cơ thể này, chẳng phải là cũng nếm mọi khổ đau của thế gian này đó hay sao?
Khương Mạn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói: “Anh cả, anh ba, có lẽ hai người nhất thời không tiếp nhận nổi, nhưng có một chuyện em hi vọng hai người có thể hiểu rõ.”
“Anh tư không điên!”
Những năm trước đây trong quá khứ, cô cô độc một mình chiến đấu, giành giật sự sống.
Nhưng anh tư của cô, chẳng phải cũng cô độc một mình đấy ư?
Vì cô không biết, nên không tránh khỏi cảm giác đau khổ bất lực.