Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show

Chương 694



Thậm chí……còn tận mắt nhìn thấy cô chết đi!   

Sự tuyệt vọng đó, quá đau đớn! Sự đau đớn để hủy hoại một con người!  

Advertisement

Khương Lệ Sính đứng bên cửa sổ, quay lưng lại với bọn họ, điếu thuốc trên tay đang run run.    

Khương Nhuệ Trạch sờ tay lên mặt, lau đi dòng nước mắt.    

Advertisement

“Nói vớ vẩn gì vậy.” anh ta gian nan bước tới, xoa đầu Khương Mạn, “Anh ba sao có thể không tiếp nhận nổi, đều là do anh ba ngu ngốc, không tin tưởng sớm hơn.”    

Hoặc là nói, anh ấy không dám tin……  

Chỉ riêng chuyện xảy ra với Khương Mạn ở thế giới này thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy đau nhói trong lòng.  

Ai lại từng nghĩ tới, em gái thật sự của mình thật ra đang một mình sống trong địa ngục trần gian khác, một cô bé còn nhỏ tuổi như vậy đã sinh tồn như thế nào ở nơi băng giá lạnh lẽo đó?   

Cô bé ấy đã chịu bao nhiêu vết thương, chịu bao nhiêu trận đói, trên người đã gãy bao nhiêu chiếc xương?   

Khương Nhuệ Trạch chỉ cảm thấy ngạt thở.  

Thật ra anh ấy đã sớm phát giác ra, anh từng điều tra Khương Mạn, biết trên người cô có bao nhiêu điều khác thường so với ‘trước kia’. Nhưng anh không dám suy nghĩ kỹ, thậm chí lựa chọn bỏ qua.   

Khương Lệ Sính chẳng phải cũng như thế hay sao?  

Bọn họ hoàn toàn không biết những đau khổ mà em gái đã trải qua, lại vô tình làm tổn thương sâu sắc tới Khương Tử Mặc!  

Khương Lệ Sính quay người, bước tới bên cạnh Khương Tử Mặc, vỗ lên vai em trai mình.  

Anh cả giống như cha, lúc này, đôi mắt Khương Lệ Sính đỏ ửng.  

“Là lỗi của anh cả.”  

Khương Tử Mặc mím môi, không biết nên nói gì.    

“Em tư, anh ba xin lỗi em.”  

Khương Nhuệ Trạch ôm lấy Khương Tử Mặc, giữ chặt em trai trong lòng mình, khóc như mưa, nói: “Em đánh anh đi! Em cứ đánh anh một trận thật mạnh tay vào!”    

“Anh mới là kẻ điên, không! Anh cmn chính là thằng đần!!”    

Khương Tử Mặc cả người cứng ngắc.  

Tính của anh ấy vốn lạnh nhạt, từ nhỏ đã không biết cách chơi cùng các anh trai, trừ em gái, thì thế giới của anh ấy chỉ còn lại âm nhạc.    

Bị Khương Nhuệ Trạch ôm chặt như vây, cả người anh ấy đều vô cùng căng thẳng.    

“Khương Nhuệ Trạch!” Khương Tử Mặc trầm giọng, nói: “Anh buông ra.”    

“Em tư đừng xấu hổ, anh ba sau này sẽ yêu thương em gấp bội, bù đắp lại tất cả những gì anh nợ em, được không?” Khương Husky không nghe, càng ôm chặt hơn.    

Khương Tử Mặc: “……”  

Trên khuôn mặt trắng bệch của anh ấy dường như xuất hiện màu đỏ lạ thường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ba, anh muốn em ngạt chết phải không?”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.