*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biểu cảm của Khương Mạn có chút kỳ quái, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó năng lực chữa bệnh của mình sẽ được dùng để giúp người ta chữa bệnh trĩ...
Quả nhiên là ở đời đâu ai biết được chữ ngờ, sống lâu thì chuyện gì cũng có thể xảy ra ……
Advertisement
“Shhh……ủa?”
Tiếng kêu của Khương Nhuệ Trạch bỗng biến thành tiếng nghi hoặc.
Advertisement
“Sao lại……không đau nữa rồi ấy nhỉ?”
Khương Mạn thu tay lại, Khương Tử Mặc nhặt viên đường trên bàn cà phê bên cạnh, bóc một viên, cho vào miệng cô.
Khương Lệ Sính cũng kinh ngạc mà nhìn em gái mình.
Khương Mạn ngậm viên đường, kỳ lạ là lần này sử dụng năng lực trị liệu, cô lại cảm nhận thấy khí huyết trong người không tiêu hao đi bao nhiêu.
“Anh cả, bảo bác sỹ tới khám cho anh ấy xem, chắc là không có chuyện gì lớn nữa rồi.”
Khương Lệ Sính gật đầu, gọi bác sỹ tới.
Không bao lâu sau, bác sỹ bước vào, Khương Mạn đứng bên ngoài tấm rèm.
Ban đầu nhìn thấy vết máu trên quần Khương Nhuệ Trạch, bác sỹ cũng bị dọa cho một trận, kết quả là sau khi kiểm tra....
“Không ngờ vết thương lại khép lại nhanh như vậy?”
“Hầy....sức khỏe của người trẻ tuổi đúng là khỏe mạnh……”
“Với tốc độ này, ngày mai là có thể cắt chỉ, qua mấy hôm là có thể xuất viện rồi ……”
“Nhưng mà vết máu trên quần bệnh nhân ……”
Kết quả không bình thường này khiến bác sỹ nghi ngờ, nếu không phải Khương Lệ Sính đã lên tiếng thì chắc Khương Nhuệ Trạch sẽ lại bị đẩy lên bàn phẫu thuật mà kiểm tra một lần nữa.
Các y bác sỹ rời khỏi phòng bệnh mà trong lòng thì không nỡ rời đi, trước khi bọn họ đi khuất, Khương Nhuệ Trạch cứ cảm thấy cái mông mình bị những người mặc áo trắng đó dòm ngó......
Ánh mắt đó, nhiệt tình đến lạ kỳ!
Trong phòng bệnh, Khương Nhuệ Trạch và Khương Lệ Sính vô cùng kinh ngạc nhìn em gái nhà mình.
Khương Mạn nhún vai: “Trong bài hát của anh tư đã từng viết rồi mà.”
Cô bày ra vẻ mặt vô tội: “Em có siêu năng lực mà.”
Não bộ của Khương husky ngừng hoạt động, anh cả thì có năng lực tiếp thu tốt hơn, mặc dù đã lấy lại bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó tin.
Đúng vậy……trong bài hát của thằng tư có nhắc tới chuyện em gái nhỏ có dị năng, nhưng mà bọn họ chỉ nghĩ có là sự phóng đại trong văn chương, chưa bao giờ nghĩ đó là thật. Hôm này tận mắt chứng kiến…….vẫn còn không dám tin là thật!