Khương Mạn cũng chả quan tâm lắm tới chuyện giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất, có đạt được hay không cũng chả quan trọng, chuyện này cứ tùy duyên. Thế nhưng chuyện chương trình ‘Cuộc sống khác’ được phát sóng tiếp, lại khiến cô vô cùng vui vẻ.
Chương trình này đối với cô mà nói có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Và cũng là nơi lần đầu gặp được anh hai, gặp được một Đại Ngọc tay không nhổ cây, còn có những bạn nhỏ trong thôn Hổ Khẩu! Còn cả con ngỗng Tang Bưu kiêu ngạo đang ở nhà kia!
Advertisement
Quỹ của chương trình trong suốt thời gian qua cũng đã giúp được rất nhiều trẻ em mồ côi có hoàn cảnh khó khăn.
Advertisement
Phải nói khoảng thời gian trước Khương Mạn bận bịu vô cùng, đã mấy tháng rồi chưa tới thăm nhóm bạn nhỏ Quân Quân.
“Nếu ‘cuộc sống khác’ có thể tiếp tục quay, em không có bất cứ vấn đề gì, không biết lão Lý có mời lại đội ban đầu không nhỉ?”
Chị Lam gật đầu: “Bạc thần và anh hai em chắc cũng nhận được tin tức rồi, đạo diễn Lý này cũng mưu mô, sợ là nếu có quay kỳ tiếp theo thì các em cũng chịu khổ nhiều đấy.”
Khương Mạn không nhịn được bật cười. Đạo diễn Lý Phùng Xuân của ‘Cuộc sống khác’ có biệt danh là Lý Lão m, bởi vì ông ta là một kẻ âm hiểm.
Lúc mới quay chương trình, ông ta làm khách mời mơ hồ về việc chương trình này được thu lại hay được quay trực tiếp, Tôn Đại Ngọc còn tin lời ông ta nói, cho nên mới bị lộ nguyên hình. Nhưng mà để nói về kiệt tác lớn nhất của ‘Cuộc sống khác’, bây giờ vẫn chả ai dám nhắc lại về Nguỵ An Nhiên!
Mỗi lần có cư dân mạng nhắc lại tên anh ta, mọi người đều sẽ liên tưởng tới một loại phân bón nào đó!
“Nhắc mới nhớ, Nguỵ An Nhiên tới bây giờ đã trả hết tiền cho em chưa?” Chị Lam cau mày hỏi.
“Đã trả em hai triệu tệ rồi.” Khương Mạn lười biếng đáp, “Anh ta nợ nần chồng chất ở bên ngoài, chắc bây giờ đang đi trốn, chỉ sợ bị mấy chủ nợ bắt được chém chết thôi.”
“Đúng là dễ dàng cho tên khốn đó quá rồi.”
Khương Mạn cười một cái.
Nguỵ An Nhiên chỉ là một tên rác rưởi khốn kiếp, vừa nghèo vừa ngu, có bán cả người chắc cũng chả đủ tám triệu tệ. Mấy chủ nợ truy tìm hắn ta bằng được, Khương Mạn lại chả thèm để ý loại người này.
Sau khi nói chuyện với chị Lam xong, ba người Khương Mạn rời đi. Mọi người đã bàn trước, hôm nay đưa anh tư và Arthur đi dạo phố. Bởi vì là ngày trong tuần nên trên phố rất ít người đi lại. Ba người ngồi trong một góc của tiệm bán đồ tráng miệng nổi tiếng, cho nên cũng được sự riêng tư.
Khương Tử Mặc không thích đồ ngọt nên chỉ thử vài miếng, chủ yếu là Khương Mạn và Arthur ăn uống hăng say.
“Ngon thì ngon thật, nhưng mà vẫn không bằng……”
Khương Mạn bĩu môi, “Còn không ngon bằng Bạc Hạc Hiên làm.”
“Chú Hiên biết làm đồ ngọt?” Arthur ngạc nhiên.
Khương Mạn nói: “Biết mà, mười tám kỹ thuật nấu nướng anh ấy biết tất.”
Lúc ba người đang ăn thì nhạc trong cửa hàng đổi thành bài
- -Anh muốn rời đi, anh không muốn chỉ là một người đứng bên cạnh chứng kiến