*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tang Điềm vẫn chưa đến, chủ yếu là vì cô ấy tạm thời nhận được một cuộc phỏng vấn video nên bị muộn khoảng 30 phút.
Cô ấy liên lạc với Khương Mạn qua điện thoại nói vốn dĩ muốn đẩy nhanh cuộc phỏng vấn này, nhưng Khương Mạn nói với cô ấy không cần phải vội. Dù sao cũng không thể trốn được bữa ăn tối nay nữa, trong thời gian này, anh thứ tư và cô không có việc gì, có chút nhàn rỗi.
Advertisement
Khương Mạn gọi đầy một bàn đồ ăn, cô sợ Arthur đói (không loại trừ khả năng cô đói) nên đã gọi đồ ăn nhẹ trước.
Khoảng hai mươi phút sau, Tang Điềm đã đến. Vừa vào cửa, cô ấy liền tháo khẩu trang và kính râm ra, Khương Mạn không khỏi xuýt xoa khi nhìn thấy phong cách ăn vận hôm nay của cô.
Advertisement
Dù trời lạnh như thế này, dù không lạnh như cắt da cắt thịt ở miền bắc nhưng những người bình thường ở đây đều mặc áo phao.
Tang Điềm mặc một chiếc áo len cổ lọ phối với một chiếc chân váy ngắn để lộ đôi chân trắng thon dài. Bên ngoài cô mặc một chiếc áo khoác màu hồng phấn và đi một đôi bốt nhỏ màu trắng.
Tóc của cô ấy cũng được chăm chút cẩn thận, mặt được trang điểm nhẹ nhàng trông như không trang điểm, lông mi của cô ấy được chuốt rất rõ ràng! Giống như chiếc bánh quy ngọt ngào với trái tim cuồng nhiệt của một cô gái!
Cuối cùng, Khương võ đế đã hiểu cảm giác khi bị tống vào lãnh cung là như thế nào.
"Nine! Em là Tang Điềm, em là fan của anh, em, em, em...em đã thích anh từ rất lâu rồi!"
Tang Điềm vừa bước vào cửa đã chạy đến trước mặt Khương Tử Mặc, dáng vẻ giống như một fan hâm mộ, hai tay nắm chặt trước ngực, trong mắt như có những ngôi sao sáng lấp lánh.
Khương Tử Mặc có chút sửng sốt, sau đó đứng dậy gật đầu với cô ấy, lịch sự đưa tay ra: "Xin chào, lần đầu gặp mặt, rất vinh hạnh được gặp cô."
Tang Điềm nhìn chằm chằm vào tay của anh ta, hít sâu một hơi: "Nine dùng đôi tay này chơi guitar và piano sao? Thật là đẹp..."
Cô ấy ngay lập tức nắm lấy bằng cả hai tay.
Cơ thể Khương Tử Mặc đột ngột căng lên, có chút... không thoải mái.
Thấy vậy, Tang Điềm nhanh chóng buông tay ra, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi anh! Em quá kích động, em, bình thường em không làm vậy đâu!"
"Thật đấy! Bình thường em rất nghiêm túc. Nếu anh không tin thì có thể hỏi chị em..." Tang Điềm vội vàng cầu cứu.
Khương Mạn đang ăn đồ ăn nhẹ, ngẩng đầu lên nói: "Chuyện này chị không có quyền phát biểu, phải hỏi anh ba của chị."
“Liên quan gì đến Khương sắt đá đó chứ!” Đồng tử của Tang Điềm mở to, ngay lập tức lộ ra bản chất.
Khương Tử Mặc không nhịn được cười, Tang Điềm tức giận cúi đầu xuống và giậm chân.
Chết tiệt! Hình tượng của cô ấy!
"Chị ~~" Tang Điềm đi tới bên cạnh Khương Mạn, nắm lấy cánh tay của cô: "Chị cố ý làm như vậy, chị bắt nạt em."