*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tang Điềm nói nhỏ: "Váy ngắn bó sát quá, em âm thầm cởi một cúc ra, nếu không một lát nữa sẽ không ăn được nhiều."
Khương Mạn giơ ngón tay cái lên: Đỉnh!
Advertisement
Tang Điềm nhìn cô với ánh mắt, em biết, em rất đỉnh, chúng ta hãy khiêm tốn đi!
Sau đó, Tiểu Điềm nâng ly của mình lên và nói với Khương Tử Mặc:
Advertisement
"Nine! Anh là anh trai của chị em vậy thì cũng là anh của em! Ly này em sẽ uống cạn, còn anh thì tuỳ! Sau này dù lên núi đao xuống biển lửa, Tang Điềm sẽ không nói hai lời, chắc chắn sẽ ủng hộ anh hết mình!"
Tang Điềm nói xong liền cầm một ly nước cam lớn lên, ngẩng cao đầu, giống như một nữ anh hùng hào kiệt!
Khương Tử Mặc chưa thích ứng kịp với sự thay đổi vai của cô ấy trong một khoảng thời gian ngắn nên hoàn toàn bị choáng váng.
Không phải là một buổi gặp mặt fan hâm mộ sao? Tại sao... lại có cảm giác như anh em uống máu ăn thề vậy?
Sau khi uống hết một ly nước cam lớn, Tang Điềm đã cảm thấy no nên lập tức cảm thấy hối hận về hành động vừa rồi của mình.
Trong khi cô ấy và anh thứ tư của mình "kết tình anh em" thì Khương Mạn và Arthur vừa ăn uống vừa xem trò hay một cách vui vẻ.
Tang Điềm che cái bụng no nước của mình lại, chợt nhớ ra điều gì đó.
"Đúng rồi, chị, vừa rồi em đã nhìn thấy người của công ty chị..."
“Lam Tâm à?” Khương Mạn gặm chim bồ câu nướng, dành thời gian trả lời một câu.
Tang Điềm gật đầu, trước khi đến đây cô đã vào phòng vệ sinh để trang điểm lại nên không cùng hướng với Khương Mạn bọn họ.
"Có phải là cô ta đã đắc tội với ai rồi không? Em thấy ở chỗ đó chỉ có duy nhất cô ta là nữ, bầu không khí có vẻ không ổn lắm. Một mình cô ta uống rất nhiều rượu."
"Em thấy cái ly trống rỗng trước mặt cô ta, ít nhất cô ta cũng đã uống một lít rồi? Thật là khủng khiếp!"
Khương Mạn nhai xong miếng thịt chim bồ câu trong miệng, lấy khăn tay ướt bên cạnh lau tay, cầm điện thoại lên và nói: "Chị vào phòng vệ sinh một chút."
Arthur ngẩng đầu lên và hỏi:"Có cần cháu đi cùng không?"
"Không cần đâu."
“Vậy được rồi, thím cẩn thận nhé.” Nhẹ nhàng một chút, đừng có đánh chết người.
Khương Mạn gật đầu.
Tang Điềm thắc mắc: "Ở đây có phòng vệ sinh riêng mà, tại sao khi đi vệ sinh lại phải cẩn thận? Em sợ chị ấy rơi xuống bồn cầu à?"
Arthur không trả lời.