Khương Mạn hừ một tiếng: "Có phải anh chỉ biết câu này không?"
“Anh còn biết câu khác nữa.” Bạc Hạc Hiên cười nhẹ: “Anh nhớ em.”
Nhịp tim có chút hỗn loạn, Khương Mạn cầm vòi nước phun lên cây xương rồng: "Em nói chuyện nghiêm túc này " Một cuộc sống khác trên thế giới" có mùa mới, anh có muốn tham gia không?"
Advertisement
"Theo ý em."
“Sao lại theo ý em?” Khương Mạn trợn tròn mắt.
"Yêu đương công khai không tốt sao?"
Advertisement
Khóe miệng Khương Mạn nhếch lên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của mình trên mặt kính, cô lập tức tém tém lại, ho khan một tiếng, giả vờ nghiêm túc:
"Người trẻ cả ngày chỉ biết yêu đương, không có chí cầu tiến! Còn chưa có danh phận thì anh yêu đương cái gì!"
“Lời phê bình của lãnh đạo rất đúng.” Giọng người đàn ông trầm xuống:
“Vậy khi anh về, sẽ xin tổ chức lập tức trao tặng danh phận cho anh. Lãnh đạo thấy thế nào?”.
Khương Mạn không nói gì.
Nhưng khi Bạc Hạc Hiên nghe thấy tiếng cười hi ha ở đầu dây bên kia, anh như đã nhìn thấy dáng vẻ cô cười đến nỗi lông mày đang cong lên.
Anh muốn nhìn thấy cô, vô cùng muốn.
"Yêu Nhi, chúng ta video call đi."
Video?
Khương Mạn đồng ý xong thì hối hận rồi.
Cô thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên bề mặt thủy tinh.
Trên người mặc cả bộ Pikachu mà Bạc Hạc Hiên tặng. Tóc tai buộc một cách tùy tiện, búi thành củ tỏi trên đầu, đứng giữa một đống cây xương rồng và cây thùa với vòi hoa sen trên tay.
Ừm……
Chẳng liên quan gì tới khái niệm xinh đẹp cả!
Lời mời gọi video đã được gửi tới, Khương Mạn do dự ba giây, kéo khóa áo lê n đỉnh đầu rồi mới ấn đồng ý.
Màn hình điện thoại lóe lên một cái, một gương mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành đã xuất hiện trên màn hình.
Trên đôi mắt tinh xảo của người đàn ông ánh lên nét cười, bởi vì đóng phim, nên hiện tại tóc của anh rất dài.
Giống như vừa mới tắm xong và tóc vừa mới sấy khô xong, xõa tung trông rất đẹp, làm dịu bớt vẻ công kích thường ngày của anh, trông dịu dàng hơn nhiều.
Sau khi nhìn thấy Pikachu hình người trong màn hình, anh ấy rõ ràng hơi sững sờ, rất nhanh sau đó liền bật cười một trận.
Khương Mạn ho một tiếng, vòi hoa sen trong tay xịt mạnh vào mấy chậu cây, giọng nói cứng ngắc: “Anh dễ bị chọc cười quá nhỉ!”
Bạc Hạc Hiên từ từ kìm lại tiếng cười, nhưng nét cười vẫn còn vương trong mắt, giọng nói trầm, êm, dễ nghe.
Nhưng giọng mũi hơi nặng, nên càng trầm hơn, cảm nhận được sự quyến rũ và tán tỉnh khó tả.
“Là xấu hổ hay ngại ngùng?”
Khương Mạn vẻ mặt đứng đắn nói: “Đừng có nói vớ vẩn, chẳng qua là em sợ lạnh thôi.”
“Nhiệt độ ở Bắc thành hiện giờ chắc khá tốt.”
Khương Mạn lườm anh một cái.
Bạc Hạc Hiên không kìm được: “Sao lại càng ngày càng đáng yêu vậy?”
Khương Mạn hơi sững lại, rồi phì cười, cô đặt tạm cái vòi hoa sen xuống, kéo khóa xuống, lộ ra gương mặt mộc.
Trong camera, làn da của cô ấy căng mịn giống như là thổi một cái liền vỡ, làn da trắng như sữa và đồng tử màu nâu giống như chứa ngàn ánh sao trời.
Đường nét trên gương mặt cô rõ ràng, sắc nét, thuộc kiểu gương mặt góc cạnh, lại có tính công kích.