Khương Mạn thừa nhận bản thân cô rất tò mò. Hoá ra khi thích một người, sẽ không khống chế được muốn biết tất cả mọi thứ về người ấy, muốn được bước vào thế giới của người ấy. Chỉ là chưa đợi cô chủ động hỏi, thì Bạc Hạc hiên đã mời cô mở ra cánh cửa bước vào thế giới của anh.
Tầng hầm một, Khương Mạn từ trong thang máy bước ra, đập vào mắt vẫn là phong cách trang trí nhà giống ở trên, phía sau quầy bar là một tủ bày toàn rượu to chiếm toàn bộ bức tường
“Hoá ra anh là kẻ nghiện rượu?” Khương Mạn trêu anh, đưa ống kính điện thoại về phía tủ rượu.
Advertisement
Cô tới gần nhìn một chút, cô chỉ phân biết được rượu vang, rượu trắng, rượu ngoại, còn nhãn hiệu duy nhất mà cô biết là rượu Nhị Oa Đầu*.
(*một loại rượu mạnh, không đắt tiền phổ biến trong giới lao động.)
“Thế mà anh cũng uống rượu Nhị Oa Đầu?” Khương Mạn không nhịn được hỏi.
Advertisement
“Anh ba em uống đấy.” Bạc Hạc Hiên cười nhẹ: “Thế còn Yêu Nhi thích loại rượu nào?”
Anh biết Khương Mạn thích uống rượu, tửu lượng rất tốt. Chỉ là lúc uống rượu cô biết điểm dừng không để bản thân say.
“Em không biết nhiều loại,” Khương Mạn nhìn chằm chằm vào đống rượu của anh, “Rượu mạnh là được.”
“Có Tequila trong tủ kính ở hàng thứ năm bên phải, thử xem?”
Sau khi Khương Mạn tìm được chai rượu thì lấy một cái cốc ra tự rót cho mình. Mới ngửi thấy mùi thơm của rượu đã làm hai mắt cô sáng rực. Sau khi uống một ngụm nét mặt cô hơi đổi, cô dừng lại ba giây rồi mới nói: “Chà, cũng mạnh đấy!”
“Lâu lâu uống một cốc, nồng độ không thấp.” Bạc Hạc Hiên dặn một câu.
Khương Mạn lại rót thêm nửa cốc nữa rồi nhìn bình rượu: “Rượu này của hãng nào, ngon đấy, em phải tự mua một thùng cho mình.”
Một thùng?
Bạc Hạc Hiên khụ một tiếng không nhịn nổi cười: “Chắc là khó mua đấy, cả thế giới chỉ còn lại một bình này thôi.”
Giây phút nghe được tin tức này mắt Khương Mạn trợn lớn. Chỉ còn lại một bình? Thế đây là hàng độc nhất vô nhị à?
Cô nâng cốc rượu lên rồi lại đặt xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình hỏi: “Chai này bao nhiêu tiền?”
“Giá cả không quan trọng.”
“Quan trọng! Cực kỳ quan trọng.”
“Tequila Ley.” Bạc Hạc Hiên nói tên rượu, “Không cần tiền, được bạn tặng.”
Nếu Khương husky mà ở đây thì chắc chắn anh ta sẽ làm loạn, chai rượu 3 triệu rưỡi đô mà bảo không cần tiền? Lúc đầu cho cậu uống sao không thấy cậu hớn hở như bây giờ!
“Ồ, đồ được cho thì em không khách khí nữa vậy.” Khương Mạn cười híp cả mắt uống một ngụm thật to.
Uống rượu xong cả người ấm lên, đúng là một cảm giác dễ chịu. Rượu trong cốc đã hết cô vẫn chưa đã cơn thèm, lại lấy bình rượu rót một cốc nữa trên danh nghĩa ‘uống thử’.
“Đồ ma men.” Bạc Hạc Hiên mắng đùa một câu.
Khương Mạn trợn mắt với anh, đôi mắt có phần long lanh: “Đồ quỷ keo kiệt.”
Khương Mạn ôm lấy chai rượu đi từng bước vào thế giới của anh. Ở tầng hầm một giống như một bảo tàng, mặc dù không nhìn thấy vàng như Khương Mạn từng tưởng tượng, nhưng cô lại tìm được rất nhiều đồ hay ho.
Ở đây có phòng chơi bi-a, khu trò chơi, còn có cả sân đấu boxing và phòng tập.
“Trong phòng này là cái gì?” Khương Mạn nhìn cánh cửa sắt.
“Là thứ mà có lẽ em sẽ thích.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói.
Khương Mạn tò mò đẩy cửa vào, vừa bước vào đã hít một hơi thật sâu. Trong phòng còn có hai phòng bí mật nữa, trên tường treo đầy vũ khí, cả dao và vũ khí quân dụng, có thể nói là đủ loại vũ khí hiện đại, và cổ đại của cả trong và ngoài nước!
Phía đối diện còn có một cái bàn luyện kim.
“Mấy con dao và thanh kiếm này là do anh tự làm ra à?”Cô kinh ngạc nhìn anh.
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng.
“Cái thanh mã tấu lần trước anh đem đi cũng là anh tự làm?”