“Được rồi!” Mặt Khương Mạn đã nóng bừng rồi, ánh mắt hơi chuyển cố nói: “Nếu không sau này treo anh lên đánh cho một trận.”
Bạc Hạc Hiên bật cười thành tiếng, bị sự đáng yêu của cô làm cho đổ gục.
“Tàn nhẫn thật.”
Advertisement
“Sợ hả?”
“Ừ, sợ lắm.”
Anh một câu, em một câu, anh phụ hoạ theo cô, chọc cho cô cười.
Advertisement
Cuối cùng, Bạc Hạc Hiên cũng nói ra thời gian, ngày mà ăn phải canh nhiễm khuẩn. Khương Mạn ho hai tiếng rồi chỉnh camera về ngày đó. Tối hôm ấy sau khi ăn canh cô bị ảo giác, làm ra một số chuyện bạo lực với Bạc Hạc Hiên.
Sau đó bị người ta cưỡng ép lấy lại ký ức, nhưng không phải ký ức hoàn chỉnh, chỉ nhớ được mình đã hét lên mấy câu quỷ dị “Chà, hahahahaha” …..
Nhưng bây giờ thì……Khương Mạn trợn to hai mắt, cô thề là cô không quen người phụ nữ trong đoạn video này. Chắc chắn đây không phải cô, không thể thừa nhận, có đánh chết cũng không nhận.
Không thể là cô được, không có khả năng đó, sao có thể!!
Cô cào xé anh……xé tất…..ấn anh ấy xuống đất……Trời ơi!
Cô dừng lại ở đoạn cô đang ấn anh xuống đất, không dám xem nữa!
Trong não toàn là tiếng thở d ốc của người đàn ông, còn có cả tiếng cười khả ố của bản thân……
Cô liếc nhìn người đàn ông trong điện thoại, anh đang dùng ánh mắt tò mò nhìn cô. Cô lập tức úp màn hình điện thoại xuống bàn.
“Yêu Nhi?”
Người đàn ông bắt đầu cười: “Lại xấu hổ à?”
Màn hình điện thoại tự nhiên tối om, Bạc Hạc Hiên không nhịn nổi cười, muốn nhìn thấy biểu cảm của cô lúc này.
Khương Mạn lấy mũi chân chà chà xuống đất……Mặt cô giống như đeo một cái mặt nạ đau khổ, cô lấy hai tay che mặt lại than lên: “Tôi đã làm ra cái gì thế này……”
“Chịu trách nhiệm là được rồi, miễn tội chết cho em.”
Khương Mạn tức giận nhìn cái điện thoại, giọng người đàn ông đang cười.
“Sao anh không phản kháng?”
Bạc Hạc Hiên: Anh không phản khác?
Có phản kháng cũng vô tác dụng……
“Anh hối hận rồi.” Anh nói.
Khương Mạn bây giờ mở lật điện thoại lên, nhìn người đàn ông trong điện thoại: “Anh hối hận cái gì?”
“Hận lúc đầu không phối hợp chút, vậy thì có thể sớm chút lừa em vào tay đúng không?”
Khương Mạn: “……”
“Có một cách để xoá lịch sử đen tối này.” Bạc Hạc Hiên hỏi: “Muốn biết không?”
“Cách nào?”
“Tạo một đoạn lịch sử khác.” Khoẻ môi của anh cong lên: “Chúng ta đổi chỗ cho nhau rồi làm lại lần nữa?”
Khương Mạn lúc này đúng là nên khen anh: Quả nhiên là anh! Chả thấy nói được cái gì đáng tin cậy cả.
Khương Mạn mau chóng xoá đoạn video này đi. Sau đó cả người như được giải thoát, như được tái sinh.
Hoàn hảo! lịch sử đen tối của cô đã biến mất. Từ nay trở đi, trời cao biển rộng, hành tinh này là quê hương của cô!
Giải quyết xong rắc rối lớn nhất, lòng Khương Mạn lại thấy tươi đẹp trở lại, lấy bình rượu vừa hát vừa uống. Còn nhảy chân sáo ra ngoài.
Bạc Hạc Hiên thấy cô hát…. Vô thức tháo tai nghe xuống.
“Em muốn xuống tầng hầm hai, cho hỏi trước, dưới đó giấu gì?”
“Vậy phải làm em thất vọng rồi,” Bạc Hạc Hiên cười, “Tầng hầm hai là phòng ngủ của anh, chả có cái gì cả.”