"Ừ" Giọng điệu của Bạc Hạc Hiên thoải mái: "Có lẽ vì ông trời không nỡ để anh không có danh phận?"
Khương Mạn lại bị chọc cười.
"Bạc Peppa, em phát hiện ra anh thực sự..."
Cô còn chưa kịp nói xong thì đôi môi ấm áp của người đàn ông đã khẽ áp xuống. Ngón tay anh luồn qua tóc cô, nhẹ nhàng giữ phía sau đầu cô, hôn một cách dịu dàng, quyến luyến, triền miên, đuổi theo nhịp thở của cô.
Cảm giác tê dại lan toả chầm chậm từ môi, răng đến toàn thân làm ấm lòng người.
Dopamine trong não điên cuồng tiết ra khiến mọi dây thần kinh trong cơ thể con người đều như đang nhảy múa vì sung sướng.
Dưới tiếng thở nặng nhọc của cả hai sợi dây lý trí như dần trở nên mỏng manh hơn, không cố định trên vực thẳm đứt đoạn.
Bên dưới vực thẳm là d ục vọng … Bất giác, cả hai ngã xuống giường.
Khương võ thần ngồi trên người Bạc Hạc Hiên với tư thế uy lực và ngang ngược. Một lúc lâu sau, bọn họ mới tách môi nhau ra.
Hóa ra đây là cảm giác bị dopamine khuất phục, chìm đắm trong d ục vọng. Cảm giác vui sướng đó giống như một thứ thuốc phiện gây nghiện, biết rõ là có độc nhưng không thể dứt ra được...
Khương Mạn nhìn khuôn mặt điển trai của người đàn ông, ngón tay cô khẽ lướt qua ngũ quan của anh, từ lông mày đến sống mũi cho đến đôi môi… Sau đó lướt qua đường quai hàm thanh tú rồi từ từ chạm vào yết hầu của anh.
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên khẽ động, hai tay ôm chặt lấy eo cô, chuẩn bị nắm lấy bàn tay lỗ mãng của cô thì đột nhiên Khương Mạn cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào yết hầu của anh.
Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy thế giới như bị đảo lộn, cô và Bạc Hạc Hiên đổi vị trí cho nhau, sau đó cô bị cắn một cái thật mạnh vào môi.
"Anh làm bậy!" Cô đau đớn hét lên, đang định cắn lại thì Bạc Hạc Hiên đã đứng thẳng dậy, quay lưng về phía cô.
"Anh đi về đây, em nghỉ ngơi sớm đi."
Giọng anh khàn khàn và bối rối, muốn rời đi thật nhanh như sợ rằng chậm chân sẽ để lộ điều gì đó...
Khương Mạn không cảm nhận được điều đó, cô nắm chặt nắm đấm, hét lên:
"Bạc Peppa, anh chơi bẩn, cắn em rồi định bỏ chạy à, anh đứng lại cho em!"