Khương Vân Sênh thở dài, ngồi xuống bên cạnh anh ta với biểu cảm vô cùng phức tạp...
"Có lẽ anh ta và Tiểu Mạn đã ở bên nhau rồi."
“Có lẽ là vậy.” Khương Tử Mặc liếc anh ta một cái rồi hỏi: “Anh hai cảm thấy Bạc Hạc Hiên là người như thế nào?
Advertisement
Khương Vân Sênh không hề do dự, trả lời: "Anh ta rất tốt và xứng đáng được Tiểu Mạn thích."
Khương Tử Mặc sửng sốt, rõ ràng câu trả lời của Khương Vân Sênh nằm ngoài dự đoán của anh ta, nhưng mà... cũng có lý vì vốn dĩ anh hai không phải là người thô lỗ và không hiểu đạo lý.
"Lúc trước, anh không chắc về tình cảm của Tiểu Mạn đối với anh ta nhưng bây giờ anh có thể chắc chắn rồi..."
Advertisement
"Vậy anh hai đang lo lắng điều gì?"
"Anh không nỡ, không phải em cũng vậy sao?"
Khương Tử Mặc im lặng.
Khương Vân Sênh hít sâu một hơi, xoa xoa lông mày: "Bây giờ bắt đầu chuẩn bị mong là vẫn kịp, đây là một chuyện lớn..."
Lần này, đến lượt Khương Tử Mặc sững sờ: "Chuẩn bị cái gì?"
“Đương nhiên là váy cưới rồi.” Khương Vân Sênh nói một cách nghiêm túc: “Anh định sẽ tự tay thiết kế váy cưới cho em gái, trang sức và những thứ khác cũng cần phải lựa chọn cẩn thận...”
Khương Vân Sênh nói xong, anh ta đứng dậy đi lấy iPad và cọ vẽ, có vẻ như đang định vẽ bản thảo.
Khương Tử Mặc nhìn bóng lưng của anh hai, hồi lâu sau mới định thần lại.
Anh hai, có phải anh... nghĩ quá xa rồi không?!
Khương Tử Mặc rất muốn cười, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Trong mười mấy hai mươi năm qua, anh ta đã tự giam mình trong một thế giới nhỏ cô độc, từ chối tiếp cận với bất cứ ai. Thậm chí ngay cả dáng vẻ của những người thân thiết nhất với mình thực sự trông như thế nào anh ta cũng không biết rõ...
Cho đến bây giờ, anh ta mới nhận ra rằng, hóa ra anh hai của mình lại dễ thương đến vậy...
Ngày hôm sau.
Khi Khương Mạn chạy bộ buổi sáng, cô vẫn đang nghe điện thoại, chị Lam đang đọc thông tin của Dương Na Ni cho cô qua tai nghe bluetooth.
"Bảo bối, sếp Khương, em đã giữ Lam Tâm lại, kí được hợp đồng với Lăng Tuyết và Nam Mục. Chị không có ý kiến gì về những chuyện này, em làm rất tốt!"
"Nhưng, không phải em có ý đồ gì với Dương Na Ni đó chứ?"
Khương Mạn chạy chậm lại, nhìn sóng vỗ vào vách đá, cô vặn vẹo cổ: "Ý đồ?"
Chị Lam phớt lờ cô, giọng đầy chê bai: "Chị thấy trên gameshow em cứ làm phiền cô ta, không lẽ tất cả đều là giả à?"
"Nếu là Dương Na Ni thì thôi đi. Giá trị thương mại của cô ta chỉ ở mức trung bình. Trong giới này còn có rất nhiều người giỏi hơn cô ta nên sẽ không có sức cạnh tranh! Hơn nữa chuyện của cô ta và Dương Dũng..." Chị Lam nói:
"Tâm tư cô ta quá phức tạp, loại người này không đáng để ký hợp đồng, rủi ro quá cao."
Bây giờ chị Lam đã được thăng chức làm sếp của bộ phận quản lý nghệ sĩ, là quản lý của boss, chỉ có Khương Mạn mới đủ tư cách để cô ấy phụ trách toàn bộ công ty.
Về phương diện quản lý nghệ sĩ, chắc chắn bây giờ chị Lam có quyền phát ngôn.
Khương Mạn cười: "Chị bình tĩnh đi, cũng đã được thăng chức và tăng lương rồi, chị hãy học cách điềm tĩnh một chút đi."
Chị Lam: "Tuỳ em, dù sao em cũng là sếp. À đúng rồi, hiệu quả quảng cáo miễn phí của em ngày hôm qua rất tốt, e tiếp tục quảng cáo thêm đi!"
Khương Mạn: "???"
Chị Lam: "Phong dầu gió và các nhân viên điều hành cấp cao của Thiên Phong Entertainment trước đây đều là những tên khốn nạn. Trừ Lam Tâm ra, không có nghệ sĩ nào trong công ty có thể quảng cáo được! Em hãy mau chóng đi lừa đi... à... đi tìm kiếm những hạt giống mới... "
Khương Mạn im lặng: "Châu Dã lừa em. Anh ta nói công ty rất giỏi kiếm tiền. Xem ra em phải hỏi tội anh ta mới được."
Chị Lam đột nhiên kích động: "Liên quan gì đến Châu tổng! Em đừng vu oan cho người trung thực. Kiếm tiền thì có thể kiếm, nhưng mục tiêu của chúng ta là ngày càng lớn mạnh hơn! Thống trị làng giải trí này!!!"
Khi nghe lời nói hùng hồn này, Khương Mạn chậc chậc vài lần, không trêu chọc cô ấy nữa.