Vẻ mặt Khương võ đế lạnh lùng, đút tay vào túi, nghênh ngang đi phía trước, mắt liếc ngang liếc dọc, khắc họa một cách tinh tế và sống động một người phụ nữ xinh đẹp, xấu xa, máu lạnh vô tình!
Bạc hoàng hậu đi phía sau, trên mặt nở một nụ cười nhạt, mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô với vẻ bất lực.
Hai người, một người đi trước một người đi sau. Cô bước một bước thì anh cũng bước theo một bước. Khi cô giẫm vào vạch kẻ đường, anh cũng lần theo dấu chân cô rồi bước theo. Ánh nắng ban mai chiếu xuống, xuyên qua những kẽ lá tạo thành những đốm loang lổ giữa bóng của hai người.
Advertisement
Đột nhiên,Bạc Hạc Hiên gọi cô:
"Yêu Nhi, chờ một chút!"
“Hả?” Khương Mạn quay đầu nhìn lại.
Advertisement
Ánh sáng nhiều màu xen vào nhau tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp, gió thổi luồn qua mái tóc của cô rồi thổi về phía anh. Khoảnh khắc đó, Bạc Hạc Hiên đã quên mất mình định nói gì.
Một cảnh đẹp trước nay chưa từng có vắt ngang giữa anh và Khương Mạn. Cô nhìn cảnh đẹp, anh nhìn cô!
Khương Mạn đứng ngược gió, ở phía trước mặt cô, có những chùm ánh sáng từ trên trời rơi xuống, tạo thành một bức màn sáng, và bụi mịn trong không khí trở nên rõ ràng dưới bức màn ánh sáng.
Cô dùng đầu ngón tay chạm vào ánh sáng, vô tình xuyên qua tấm rèm sáng, cùng lúc đó, Bạc Hạc Hiên đưa tay chạm vào đầu ngón tay của cô.
Chầm chậm đẩy ngón tay cô về phía sau.
Ngón tay hai người chạm vào nhau, ngăn cách ở giữa là một màn ánh sáng vô hình, nhưng lại hữu hình.
“Hiệu ứng Tyndall.” Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nói.
“Ánh sáng đi qua chất keo, tạo ra "đường đi" để có thể nhìn thấy ánh sáng.” Khương Mạn thì thầm: “Mây, sương mù và khói trong rừng đều là chất keo. Người trong giới nhiếp ảnh thích gọi hiện tượng này là ‘ánh sáng Jesus’.”
Bạc Hạc Hiên khẽ ừ một tiếng, “Giống như em, vượt qua ‘chất keo’ không gian và thời gian để đến bên anh.”
Khương Mạn sững sờ, đối diện với ánh mắt sâu thăm thẳm và dịu dàng của anh. Tất cả mọi vỏ bọc và áo giáp lúc này đều hóa thành dịu dàng, không cần phải phòng bị gì nữa.
Cô từ từ vươn bàn tay chạm áp vào lòng bàn tay anh, dán chặt vào màn ánh sáng, xuyên qua từng ngón tay anh, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Khương Mạn mím môi, che giấu nụ cười: “Có ánh sáng Jesus, nhưng em lại không phải Bồ Tát, có phải là đã phụ lòng nó rồi không?”
(*Ánh sáng Jesus giống như vầng hào quang tỏa ra từ Bồ Tát)
“Vậy thì làm nữ thần của anh là được.” Bạc Hạc Hiên nắm chặt tay cô, cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô, “Để anh làm tín đồ của em.”