Có hẳn ba quả trứng, bốn con tôm to, ba con bào ngư lớn. Nước dùng trong vắt, lại rắc thêm chút hành lá, cô chả thèm quan tâm tới mọi người xung quanh, bắt đầu ôm bát mì húp sùm sụp.
Khương Vân Sênh cũng biết tay nghề nấu ăn của Bạc Hạc Hiên rất khá, nhưng chả có tâm tình để thưởng thức món ngon.
Khương Tử Mặc cũng ăn thử một miếng, vừa nuốt miếng đầu tiên xuống bụng mặt anh ta như bừng sáng. Không nói thêm câu nào, anh ta cũng bắt đầu cắm cúi vào ăn mì.
Advertisement
Tự Thiên Sách và Vân Chí Sam đứng bên cạnh với bộ mặt câm nín. “Đố ăn sáng của bọn tôi đâu?”
Bạc Hạc Hiên cởi tạp dề ra, bỏ hai quả trứng luộc vào trong hai bát còn lại, bê ra cho bọn họ.
“Chỉ có vậy?” Đạo diễn Vân phẫn nộ.
Advertisement
Bạc Hạc Hiên lạnh nhạt trả lời: “Cao tuổi rồi, ăn hải sản dễ bị dị ứng.”
“Thế còn tôi? Tôi vẫn còn trẻ” Tự Thiên Sách phẫn nộ đập bàn.
“Cậu đang giảm cân còn gì, không ăn cũng được.”
Tự Thiên Sách: “……”
Vân Chí Sam: “……”
Anh nói có đạo lý thật, chúng tôi còn gì để phản biện nữa.
Bạc Hạc Hiên cười như không nhìn hai người: “Không ăn?”
Anh làm động tác định bê bát đi, hai người vội vã giành lại cái bát, nở nụ cười, nhìn sắp thèm chết rồi, sao lại không ăn chứ.
Mỳ nước ăn với trứng, cũng không phải là không được.
(Không xong……tôi thèm chết mất.)
(Bạc thần đúng là người đàn ông tuyệt vời, còn biết nấu ăn. Những người đàn ông biết nấu ăn đều có sức hút.)
(Cũng đủ thành tâm, nhìn bát của Khương Mạn đầy thịt, hai người này đang âm thầm phát đường.)
(Tôi không quan tâm, nhưng đối với tôi Bạc Mạn chắc chắn rồi!)
Không khí ở bên này cực kỳ hoà hợp, làm cho hai nhóm khách mời ở bên kia thành không khí. Dương Na Ni nhìn mọi người bao quanh nhóm Khương Mạn, cùi gằm mặt xuống để che đi ánh mắt ghen tị đến cùng cực.
Tất cả mọi thứ đều được thu vào trong mắt Dương Dũng, ông quay qua nhìn đạo diễn Châu.
Sau khi ăn xong bữa sáng, ba người Bạc Hạc Hiên phải rời đi.
(Hả? Phải đi rồi sao? Hay là do tổ chương trình đuổi người đấy?)
(Nhóm Bạc thần chắc phải quay về để quay phim, chỉ là đến tuyên truyền cho ‘Chiến cốt’, tổ chương trình cũng hơi xấu tính nên không nhất thiết phải ở lại đây lâu làm gì!)
(Khương võ thần cũng mau chạy đi thôi, không cẩn thận lại bị lây!)
Đạo diễn Châu hận không thể tống ba vị ‘ôn thần’ này đi ngay.
Khương Mạn mượn cớ tiễn ba người kia đi để cho tổ chương trình không có lý do cử người theo.
Sau khi đi ra khỏi biệt thự, Vân Chí Sam nói: “Cái gameshow này lộn xộn láo nháo, Khương nha đầu cháu phải cẩn thận đừng có nói lung tung.”
“Chính là bác thấy mấy cái khách mời đi kể cả đạo diễn cũng không phải người tốt.”
Tự Thiên Sách cả mặt ghét bỏ: “Có việc gì thì cứ gọi điện, mấy ngày này bọn anh vẫn ở Quỳnh Thành, có ai dám bắt nạt em, bọn họ sẽ không xong với ‘bộ ba’ chiến cốt đâu!”
“Vâng vâng vâng! Biết rồi thứ Mục Khuynh tướng quân!” Khương Mạn trêu anh.
“Được rồi, bọn tôi hiểu rồi, hai người cứ từ từ tâm sự, chúng tôi đi ra xa chút.” Tự Thiên Sách kéo đồng chí lão Vân đi ra xa.
Chỉ còn lại Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn nhìn nhau
“Anh không nói gì hết.” Bạc ảnh đế nhỏ giọng nói.
Khương Mạn nhìn bộ mặt kỳ quái của anh, “Có phải ai cũng ngu đâu.”