Tại sao! Rốt cuộc là hai kẻ này sao lại xuất hiện ở đây?
Người phụ nữ trung niên sau khi bị đẩy ngã ra đất, cũng không đứng dậy mà ngồi bệt ra gào khóc ăn vạ.
“Dương Nhị Nha này, tao đẻ mày không công rồi, nuôi mày lớn tới chừng này, kết quả là mày ngay cả ba mẹ ruột cũng không nhận!”
Advertisement
“Mọi người mau tới mà xem, tới nói xem đây là cái lý gì!”
“Tôi là mẹ của Dương Nhị Nha, cái đồ vô ơn này nó đổi tên đổi họ, cũng không thèm học đại học, đòi đi làm minh tinh gì đó, giờ có chút tiếng tăm rồi thì không thèm quan tâm sự sống chết của ba mẹ nữa!”
Advertisement
“Ba nó bệnh nặng, ung thư thời kỳ cuối rồi, vậy mà nó ngay cả tiền thuốc, tiền viện phí cũng không chịu bỏ ra đồng nào!!”
Người phụ nữ trung niên gào khóc, tình hình rối ren vô cùng.
Dương Na Ni đứng trước mặt bà ta, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, dường như không nói nổi một câu hoàn chỉnh nào.
(Cả nhà tôi đều kinh hãi! Ôi mẹ ơi! Bà thím này là mẹ của Dương Na Ni, vậy ông chú không ngừng ho, đứng bên cạnh kia là ai? Dương Dũng lại là ai?)
(F*ck! Đây là màn kịch máu chó gì vậy? Dương Dũng không phải ba của Dương Na Ni? Vậy là giả mạo à?)
(Ba ruột bị bệnh, Dương Na Ni không quan tâm, lại nhận một người ba giả là Dương Dũng? Thế này là cha mẹ ruột tới vạch mặt kẻ giả mạo kia à!!)
(Ban nãy tôi còn nghi ngờ hai người này là diễn viên, bây giờ thì tôi lú lẫn luôn rồi ……Dương Na Ni cũng không thể nào mời diễn viên về để vạch mạch bản thân đâu nhỉ? Chương trình này cũng không cần thiết phải chơi Dương Na Ni một vố như vậy đâu!)
(Đệt! Dương Na Ni……À không! Dương Nhị Nha đúng là hiếu thảo quá nhỉ, người con hiếu thảo nhất thế giới là đây chăng!)
“Bà im mồm! Bà im mồm!!!”
Dương Na Ni tức giận hét lên.
Cả người cô ta tê cứng, chỉ muốn bịt mồm người phụ nữ trung niên lại.
Cô ta muốn giải thích, bao biện cho bản thân ……Nhưng phải bao biện thế nào đây?
Người đàn bà chua ngoa trước mặt này đúng thật là mẹ ruột của cô ta, mối quan hệ mờ ám giữa cô ta và Dương Dũng một khi bị lộ ra thì……
Dương Na Ni run rẩy lắc đầu, đánh chết cũng không chịu thừa nhận:
“Tôi không quen bà! Bà không phải mẹ tôi! Mẹ tôi đã chết từ lâu rồi!!”
“Bảo vệ đâu? Mau lôi người này ra ngoài, lôi ra ngoài!!”
Bà thím này lập tức lồm cồm bò dậy: “Gọi bảo vệ đúng không? Mày gọi bảo vệ thì tao gọi cảnh sát! Chúng ta đi tìm cảnh sát phân xử!”
“Mày là cái đồ vô ơn, ngay cả mẹ ruột cũng không nhận, sớm muộn gì mày cũng bị sét đánh chết!!”
Dương Na Ni tức muốn xỉu, cô ta nhìn xung quanh, tìm kiếm một sự giúp đỡ, nhưng lúc cô ta vội vàng ngó xung quanh thì nào có thấy bóng dáng của Dương Dũng!
Ánh mắt cô ta chú ý tới chiếc camera vẫn luôn hoạt động, mặt cắt không còn một giọt máu, trắng bệch như tờ giấy ……
Cô ta biết cuộc đời mình...coi như xong rồi!
Ai mà ngờ được Dương Na Ni lại chạy một mạch, không ngoảnh đầu lại?
(Đệt? Sao lại chạy rồi?)
(Thế này là chột dạ, ngầm thừa nhận rồi hả?)
Bà mẹ Dương bò từ dưới đất lên, đối diện với ống kính, rơi nước mắt nói: “Mọi người phân xử giúp tôi, giúp hai vợ chồng già chúng tôi với.”