Lúc chập tối Dương Dũng lại xuất hiện, hai người vẫn đang cãi nhau dưới lầu, mãi tới vừa rồi hai người mới ngừng cãi vã, hình như cả hai đều đã đi ra ngoài rồi ……
“Tối nay hình như sắp mưa.”
Sở Khiên Hồng nhìn bên ngoài cửa sổ, cau mày.
Advertisement
Bà Kim Lan bực bội nói: “Hải đảo thật là phiền, bệnh phong thấp của tôi lại tái phát rồi, cô lại đây bóp chân cho tôi đi.”
Sở Khiên Hồng không nói gì, cúi đầu nhìn điện thoại.
Advertisement
“Cô có nghe thấy không hả?” Bà Kim Lan cáu giận.
Sở Khiên Hồng nghiêng đầu nhìn bà ta, hỏi: “Dương Dũng đã sớm biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?”
Bà Kim Lan nhìn cô với ánh mắt rét lạnh: “Cô quản nhiều như thế làm gì? Tôi cảnh cáo cô, ngậm chặt cái miệng lại cho tôi!”
“Con lo là……” Sở Khiên Hồng nén giận, “Dương Dũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, nếu không phải tối qua ông ta tới tìm mẹ thì con cũng không biết là anh Toàn có giao dịch làm ăn với ông ta!”
Kim Toàn, chồng của Sở Khiên Hồng!
“Câm mồm, cô là cái thá gì mà dám quản chuyện của nhà họ Kim, ban đầu đồng ý cho Kim Toàn lấy cô, chẳng qua là vì cho rằng cô có chút quan hệ với nhà họ Sở, có thể giúp đỡ con trai tôi, kết quả thì sao?”
Vẻ mặt bà Kim Lan tràn đầy oán giận: “Nhà họ Sở căn bản là không thèm nhận cái thứ con hoang như cô, nếu không phải tại cô thì tại sao đang yên đang lành, con trai tôi lại bị nhà họ Sở ghi thù chứ, nó bị hại một cách vô nhân đạo, đều là do cô hại!!”
Cô cúi đầu đi về phía bà Kim Lan, từ từ quỳ xuống bóp chân cho bà ta, lại bị bà ta đạp vào bả vai, cả người ngã ra đất.
Bà Kim Lan ác độc lườm cô: “Thứ cô nợ con trai tôi, nợ nhà họ Kim chúng tôi, cả đời này cũng không trả hết! Tôi muốn cô cả đời này phải làm trâu làm ngựa cho nhà họ Kim chúng tôi, đây đều là những thứ mà cô nợ chúng tôi đấy!!”
Sở Khiên Hồng cắn chặt môi, cười tự giễu.
Họa do mình gây ra thì tự mình gánh chịu.... cô nợ nhà họ Kim, nợ Kim Toàn....cả đời này cũng không trả hết.
……
Ngôi nhà lá ven biển nằm gần vách núi, hàng rào bên vách đá đã hoen gỉ, gió biển thổi lồng lộng, bên trong ngôi nhà ánh đèn mờ ảo lay động không ngừng.
Dương Na Ni quấn chiếc khăn choàng, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, cô đi đằng sau Dương Dũng, đứng ngược chiều gió biển, hỏi:
“Anh bảo em theo anh tới đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Bảo bối, em đừng sốt ruột.”
Dương Dũng ôm và an ủi cô ta, vẻ mặt dịu dàng đến buồn nôn:
“Biết em phải chịu ấm ức rồi, yên tâm, đợi lát nữa em gặp được người này rồi, anh đảm bảo, tất cả những chuyện em gặp phải ngày hôm nay, đều sẽ được giải quyết!!”
“Nhưng tương lai của em đã bị hủy rồi!!” Dương Na Ni tức giận nói: “Tất cả mọi người đều biết em dựa vào anh để nổi tiếng, còn có mẹ em...rốt cuộc là ai đã đưa bà ta tới đây vậy!!”
“Ngoại trừ Khương Mạn còn có thể là ai?” Dương Dũng hừ lạnh: “Em yên tâm, người bên trong nhất định có thể giúp em xử lý Khương Mạn!”
“Thật sao?” Vẻ mặt Dương Na Ni có chút thay đổi, “Người này có lai lịch thế nào?”
“Cứ vào đi rồi em sẽ biết.” Dương Dũng mỉm cười thần bí.
Dương Na Ni giống như là nhìn thấy hi vọng cuối cùng, bước chân kiên định, đẩy cửa tiến vào phòng.
Sau khi cô ta nhìn thấy người ở trong phòng thì vô cùng kinh ngạc: “Sao lại là anh?”