Hứa Thuần Hoa cắn răng, anh ta có thể cảm nhận được hô hấp của Dương Na Ni ở sau lưng anh ta. Bây giờ anh ta không phân biệt được tiếng gió và tiếng r ên rỉ van xin của cô ta.
Tiếng sóng biển chuyền tới, màn đêm tối om không nhìn rõ thứ gì. Tim Hứa Thuần Hoa hẫng một nhịp, dùng sức ném Dương Na Ni xuống.
Người cô ta rơi xuống giống như một viên đá to rơi vào trong sóng biển, còn chả đủ sức tạo ra âm thanh gì lớn.
Advertisement
Dương Dũng thở ra một hơi, thúc giục Hứa Thuần Hoa còn đang đứng thất thần: “Đi mau thôi, chúng ta phải quay lại dựng hiện trường giả, viết thư tuyệt mệnh nữa.”
Hứa Thuần Hoa định thần lại lẩm bẩm một câu rồi rời đi cùng hắn.
Advertisement
Lúc gió biển thổi qua, một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ ngược với họ, giống như là âm thanh từ địa ngục.
“Mọi người nhìn thấy hết chứ! Thời khắc quan trọng đó!”
“Theo như ‘luật hình sự của Đế Quốc’, bất cứ ai cố ý giết người đều bị kết án tử hình, tù chung thân hoặc giam tù không dưới mười năm!”
“Là một bạch liên hoa của Đế Quốc các bạn không được học theo đâu đấy, nếu gặp loại người xấu thì phải làm sao? Đương nhiên là bắt bọn chúng lại.”
Giọng nữ quỷ dị xuyên qua tai, làm cho Dương Dũng và Hứa Thuần Hoa có nằm mơ cũng không dám quên, âm thanh này rõ ràng là của – Khương Mạn.
Một luồng sáng rọi thẳng vào mặt bọn họ. Nam Mục đang cầm chiếc đèn pin cực to chiếu vào bộ mặt hoảng loạn của hai người bọn họ. Đứng bên cạnh anh ta là một người phụ nữ cao lớn ấn tượng.
Trong mồm Khương Mạn còn đang ngậm kẹo mút, tay giơ điện thoại, ống kính của điện thoại còn gắn một thiết bị hỗ trợ quay ban đêm.
Dương Dũng và Hứa Thuần Hoa hoàn toàn choáng váng, giống như hai con chó ngu ngốc bị ăn đòn.
Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì!
Khương Mạn tới từ lúc nào?
Bọn họ không biết nhưng những cư dân mạng đang xem livestream lại biết rất rõ ràng.
Khương Mạn và Nam Mục đã đến đây ngồi đợi từ sớm rồi, từ lúc Dương Dũng lừa Dương Na Ni vào trong nhà, cho đến nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, tất cả đều được ghi lại rõ ràng. Tất cả giai đoạn từ lập mưu đến giết người rồi định làm hiện trường giả.
(Thật đáng sợ! Tôi ớn lạnh khắp người rồi!!)
(Đây mới chính là ác quỷ của trần gian, Dương Na Ni đúng là kẻ đáng ghét, nhưng cũng là một mạng người đó!)
(Evergreen Capital là cái quái gì vậy? họ giết Dương Na Ni chỉ để đối phó với Khương võ thần?)
(Khương Mạn làm vậy cũng không đúng, cô ấy biết hai kẻ kia định giết người mà lại không ngăn, vậy cũng quá máu lạnh rồi! tôi thấy cô ta còn đáng sợ hơn hai kẻ kia!)
(Lầu trên có óc không đấy, Khương Mạn là loại sẽ trơ mắt nhìn người khác bị giết sao?)
(Ở trên bị ngu à, có phân biệt được ai là tội phạm không vậy?)
(Dương Na Ni bị ném xuống rồi, tôi không nghĩ được ra với tình huống đó thì cứu người kiểu gì?)
(Tôi bị doạ khóc luôn rồi, báo cảnh sát, báo cảnh sát đi mọi người ơi!!)
Dương Dũng là người lấy lại tinh thần đầu tiên, vẻ mặt hung hăng: “Con chó cái chết tiệt này! Còn đứng đấy làm gì, mau giết cô ta đi, giết chết bọn họ chúng ta mới có đường sống!”
“Giết làm sao được, cô ta đang livestream, đang livestream đó! Xong rồi, chúng ta bị quay lại rồi!”
Cả người Hứa Thuần Hoa như sụp đổ, Dương Dũng chả quan tâm nhiều tới thế, chỉ muốn lao tới. Đột nhiên có một vệt ánh sáng chói loá chiếu thẳng vào người ông ta, chùm sáng bao lấy như lưới trời đang trùm lên người ông ta.
“Cảnh cáo! Cảnh cáo!”
“Hung thủ mau buông tay xuống, còn cử động sẽ bị bắn!!”
Trên đỉnh đầu là một chiếc trực thăng rọi đèn xuống càng thêm chói mắt. Dương Dũng cứng người, vô thức nhìn xuống dưới vách đá. Dưới chùm ánh sáng, tất cả mọi thứ đều vô cùng rõ ràng……