“Boss thân mến, boss có gì cần dặn dò?” Quản lý Cố đẩy kính, nở nụ cung kính của một người nhân viên.
"Còn một tháng nữa là qua năm mới, khoảng thời gian sau đừng nhận công việc gì cả, nghỉ ngơi."
Cố Trầm “hả”một tiếng?"Nghỉ tới khi nào?"
Advertisement
"Sang năm mới rồi tính sau."
"Cũng được, dù sao khoảng thời gian sau cũng chỉ có gameshow" Một cuộc sống khác trên thế giới". Ý của đạo diễn Lý bên đó là đợi sang năm sẽ bắt đầu ghi hình trở lại."
Cố Trầm nhún vai, ánh mắt nóng rực:"Boss, vậy tiền thưởng cuối năm năm nay..."
Giọng điệu của Bạc ảnh đế uể oải: "Nhà tư bản lòng dạ hiểm độc thì lấy đâu ra tiền thưởng cuối năm?"
Advertisement
Cố Trầm tháo kính, nghiến răng hàm sau. Tên tư bản chết tiệt này thù dai quá!
"Này, tôi nghe nói bây giờ Hoàn Vũ Entertainment đang tuyển các loại quân, trong tay cô Khương đang thiếu quân tốt tướng tài."
Bạc Hạc Hiên cười nhạt nhìn anh ta.
Cố Trầm ngồi ngay ngắn, cười giả tạo: "Sếp yên tâm đi, tôi hoàn toàn không có ý định nhảy việc đâu."
"Cậu cũng có thể nhảy việc."
Bạc Hạc Hiên thản nhiên nói: "Đúng rồi, có lẽ khoảng thời gian sau này cậu sẽ phải tăng ca rất nhiều, cậu sẽ phải dập tắt rất nhiều tin tức từ giới truyền thông."
Sắc mặt Cố Trầm như sụp đổ: "Cậu định làm gì?"
"Tôi hẹn hò rồi, có lẽ sẽ bị chụp được nhiều ảnh. Tạm thời tôi chưa muốn để lộ tin này." Bạc ảnh đế bình tĩnh nói.
Quản lý Cố và Tiểu Bắc kinh ngạc nhìn anh.
Tiểu Bắc kêu lên: "Hẹn hò sao?! Với ai?!"
Cố Trầm tự vỗ vào trán mình: "Còn có thể là với ai được chứ!!"
Ngoại trừ Khương Mạn còn ai có thể tiếp nhận tên yêu quái này!
A…… Thật nực cười khi vừa rồi anh ta nói muốn nhảy việc sang công ty của Khương Mạn!
Chết tiệt!
Đến đó chẳng khác nào ra khỏi hang sói rồi lại vào hang cọp, sớm muộn gì Hoàn Vũ Entertainment cũng sẽ là của vợ chồng này!!
Giới giải trí sắp đi đời rồi! Vợ chồng họ sẽ không cho ai đường sống đâu!
Bộ dạng của Khương Nhuệ Trạch khi nhìn thấy Khương Mạn giống như một con chó được gửi nuôi ở cửa hàng thú cưng, cuối cùng cũng thấy chủ nhân đến đón!
Anh ta vô cùng phấn khích, cứ như dưới lòng bàn chân có một cái lò xo, suýt chút nữa đã nhảy hết cỡ về phía bãi đỗ xe.
"Anh ba, kiềm chế một chút, vết thương." Khương Mạn nhắc nhở.
“Làm gì có vết thương nào, anh ba của em vẫn là hảo hán đó!” Khương Nhuệ Trạch đeo kính râm lên, kiên quyết không thừa nhận chuyện mình phẫu thuật ở mông.
Arthur lắc đầu, không muốn nói gì cả.
Khi đến bãi đỗ xe, Khương Nhuệ Trạch nhìn ngang nhìn dọc, giống như có chút thất vọng:
"Chỉ có em tới đón anh thôi à?"
“Anh cả bận, anh hai và anh tư cũng có việc phải làm.” Khương Mạn giải thích.
Khương Nhuệ Trạch ngồi ở hàng ghế sau, lẩm bẩm nói: "Ai nói ba người bọn họ..."
Khương Mạn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh ta qua gương xe, cô cười nói: "Hả? Vậy anh đang muốn nói đến ai vậy?"
“Không ai cả.” Khương Nhuệ Trạch lập tức im lặng, cắm đầu nhìn điện thoại.
Khương Mạn cũng không hỏi thêm, nhịn cười và bắt đầu lái xe đi.
Vừa xuất viện, Khương Nhuệ Trạch đã không kìm lòng được: "Tang không cay đâu?"
Khương Mạn cố ý hỏi: "Tang không cay là ai ạ?"
“Em gái!!” Khương husky nói.
Khương Mạn nhịn cười: "Nhà cô ấy có chút chuyện nên, đã trở về Thục Thành rồi nên không thể đến đón anh xuất viện được."