*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Thú cưng?" Ông lão sửng sốt: "Ồ, đúng! Đúng rồi! Cháu cũng sống ở Vân Miểu Thiên Châu!"
Ông ta vỗ trán, thật sự là già rồi nên đầu óc cũng không được tốt nữa.
Tìm người ta khắp nơi mà lại quên mất chuyện này!
Advertisement
"Đừng vội tìm thú cưng, vào nhà trước đi, lát nữa ta sẽ giúp cháu tìm!"
Trong lòng Khương Mạn nói: Cháu không vội, cháu sợ Tang Bưu sẽ vội.
"Có lẽ thú cưng nhà cháu đã không cẩn thận xông vào khu vườn của nhà ông rồi, hay là ông hỏi giúp cháu xem sao ạ?"
Advertisement
“Không thành vấn đề.” Ông Sở quay người lại, tức giận đùng đùng hét lên: “Bà Vương!
Một bác gái trông như bảo mẫu đeo tạp dề đi ra và nói: "Ông chủ, phu nhân cũng đang tìm ông, bà ấy hỏi ông muốn nấu con ngỗng kia theo cách nào?"
“Đương nhiên là hầm rồi!” Ông Sở tức giận nói.
Con ngỗng to béo đó đã làm hỏng tất cả những cây lan mà ông đã dày công chăm sóc hơn mười năm! Cá vàng trong bể cũng bị nó mổ chết không ít, nỗi hận trong lòng ông ta khó có thể cởi bỏ được!
"Đừng nói đến con ngỗng, bà có nhìn thấy..."
Ông lão dừng lại, quay đầu lại ân cần hỏi: "Cô gái, thú cưng của cháu là mèo hay chó?"
Khương Mạn xấu hổ cười: "Là ngỗng ạ."
"Ồ, là ngỗng à..."
Ông lão ngẩng đầu, há miệng rồi đột nhiên khép lại, kinh ngạc nhìn cô.
Khương Mạn chớp mắt.
Thực sự... sợ nhất là bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Sở Thánh Kỳ bật cười thành tiếng rồi anh ta ôm bụng cười ha ha.
"Buồn cười chết mất! Con ngỗng trắng to béo đó là của cô nuôi à?!"
"Ha ha ha ha! Nuôi rất tốt đấy!"
Mặt ông Sở biến sắc, không kịp dạy dỗ thằng cháu bất tài của mình.
"Bà Vương, con ngỗng kia còn thở không?"
Bà Vương lo lắng nói: "Phòng bếp đang đun nước nóng. Chắc là... chuẩn bị cắt tiết, nhổ lông rồi..."
"Dừng lại! Dừng tay lại ngay!" Ông Sở vội vàng chạy vào trong.
Khương Mạn giơ tay lên, nở nụ cười bối rối, ông à, ông không cần vội vàng như vậy đâu...
Sở Thánh Kỳ cười sặc sụa, nhìn chằm chằm vào cô: "Cô đến thật đúng lúc. Nếu cô đến muộn mấy phút thì con vịt của cô đã vào nồi rồi."
"Đúng vậy..." Khương Mạn rất thất vọng: "Nếu như biết như vậy tôi đã tới muộn một chút rồi."
Nụ cười của Sở Thánh Kỳ đông cứng lại???
"Không phải cô đến đây để ngăn cản người ta giết ngỗng sao?"
Khương Mạn nuốt nước miếng: "Không thể ngăn cản thì tôi cũng có thể tham gia, không thể nuôi không công được."
Sở Thánh Kỳ nhìn cô chằm chằm, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh. Một người phụ nữ ngồi bên chiếc nồi, vừa gặm chân ngỗng vừa giơ ngón tay cái lên: Ngon! Ngon quá! Ăn ngỗng mình tự nuôi thật là ngon!
Đột nhiên anh ta cảm thấy có chút ngưỡng mộ cô, người phụ nữ này thật là … không bao giờ hành động theo lẽ thường!
"Cô tới đây rồi cũng tốt. Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một chút rằng con ngỗng cưng của cô rất phi thường."
“Nó xông vào vườn của ông tôi và làm hỏng hết vườn lan mà ông ấy đã trồng hơn mười năm nay. Hơn nữa nó còn mổ chết hết những con cá vàng trong bể cá”. Sở Thánh Kỳ nói với vẻ cười trên nỗi đau của người khác.