Khương Mạn tới sớm rồi, cô nên tới muộn một chút, có lẽ sẽ không phải đối mặt với hiện thực thảm khốc và khó xử như vậy.
Còn có thể hầm một nồi ngỗng.
Advertisement
Ngỗng Tang Bưu bị buộc chân, đặt bên cạnh chân cô, Khương Mạn cúi thấp đầu xin lỗi: “Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi! Là cháu không biết cách dạy dỗ!”
“Hoa lan và cá chép của ông còn tấm di ảnh nào không? Cháu tìm cách đền cho ông.”
“Thôi bỏ đi.” ông Sở xua tay, “Không cần đền đâu, đều là những thứ bình thường rảnh rỗi thì nuôi trồng chơi chơi thôi ấy mà.”
Advertisement
“Không cần sao? Không cần mà lúc con cá kia chết, ông khóc cứ như đứa trẻ mới lớn vậy?”
Sở Thánh Kỳ bắt đầu vạch trần sự thật, “Còn có mấy chậu lan vớ vẩn kia nữa, lúc đầu cháu không cẩn thận bẻ mất một cái lá, ông suýt chút nữa đã đánh gãy chân cháu còn gì!”
Ông Sở trừng mắt lườm anh ta, tới phiên mày nói chuyện sao, thằng nhãi con!
Khương Mạn nếu nói trong lòng không áy náy thì là giả.
Cũng không phải là không đền nổi, nhưng mà thứ yêu thích, cẩn thận chăm sóc, nuôi dưỡng mười mấy năm giờ mất rồi, ai mà không đau lòng chứ?
Tiền bạc thì dễ đền, nhưng tâm huyết thì khó mà đền được.
Cô nhìn chằm chằm con ngỗng Tang Bưu, cảm thấy nếu con ngỗng này mà không lấy cái chết để chuộc tội thì khó mà ăn nói!
“Chuyện này quả thực là lỗi của cháu, mong ông cho cháu biểu đạt sự ăn năn hối lỗi của mình.”
Khương Mạn chân thành, tha thiết nói.
Ông Sở trầm ngâm một lúc, “Vậy thì thế này đi, nếu cô nhóc này thành tâm muốn chuộc lỗi, vậy thì tặng cho ta mấy chậu cây chậu hoa dễ nuôi là được.”
“Tuổi tác cao rồi, cũng không chăm sóc nổi mấy chậu hoa quý giá, mấy đứa cháu nhà ta cũng đều là đám ngu ngốc, nếu ngày nào đó ta mất rồi, giao đám hoa cỏ quý giá cho chúng nó thì cũng uổng.”
Sở Thánh Kỳ chau mày: “Sức khỏe của ông còn tốt lắm, nói mấy lời này làm gì!”