Khương Mạn nhìn anh ta với nụ cười ẩn hiện: “Không đề cử CLB của mình nữa hả?”
Sở Thánh Kỳ thong dong nói: “Một đại tiểu thư nhà Lancelot như cô còn thiếu chút tiền đó hay sao? Trước kia là tôi tự rước nhục vào người rồi, việc gì phải tiếp tục đưa mặt cho người ta đánh nữa chứ?”
Khương Mạn bật cười thành tiếng.
Advertisement
Cuộc nói chuyện ngày hôm nay lại khiến cô nhìn vị thiếu gia nhà họ Sở này với con mắt khác.
Có một vài người, trông thì mục nát, nhưng bên trong chưa biết chừng lại ẩn giấu nhiều thứ đấy……
“Cảm ơn lời nhắc nhở của anh, chuyện ngày hôm nay, thật sự xin lỗi.”
Advertisement
Khương Mạn nhấc con ngỗng trên tay lên.
Sở Thánh Kỳ chê bai, gu kiểu gì mà lại đi nuôi ngỗng vậy trời!
“À đúng rồi, ban nãy quên không nói, con ngỗng này còn làm bẩn cái thảm thủ công mà bà nội tôi thích nhất nữa.”
Khương Mạn: “……”
Ý định giết ngỗng lại nổi lên rồi.
Đang định chào tạm biệt, điện thoại của Khương Mạn chợt đổ chuông, nhìn màn hình điện thoại, một số điện thoại cô không lưu nhưng lại biết đó là ai ……
“Alo?”
Sau khi nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói căng thẳng của một người phụ nữ.
“Là tôi, Sở Khiên Hồng.”
Khương Mạn: “Tôi biết.”
Sở Khiên Hồng hơi do dự, nhưng vẫn nói: “Đường đột gọi điện thoại cho cô thế này, xin hỏi cô có phải là sống ở Vân Miểu Thiên Châu không?”
“Hử?” Khương Mạn có chút bất ngờ, chuyện cô sống ở nhà Bạc Hạc Hiên, không ai biết mới phải.
“Mong cô đừng hiểu nhầm, không phải tôi theo dõi cô, mà là tôi đang ở ngay bên ngoài, lúc cô lái xe vào mới nhìn thấy……”
Sở Khiên Hồng hít sâu một hơi nói: “Cô có thể giúp đỡ, đưa tôi vào trong không, người quen mà tôi muốn tìm cũng ở bên trong, nhưng trừ những người sống ở đây thì người ngoài không thể vào được.”
Người sống ở Vân Miểu Thiên Châu không giàu sang thì cũng phú quý, người bình thường đúng là không vào được.
Khương Mạn trầm ngâm một lúc, cũng đoán ra được người Sở Khiên Hồng muốn tìm là ai.
Lúc trước ở trên đảo, đối phương nhiều lần gửi tin cảnh báo, bản thân cũng coi như là nợ ân tình của cô ấy ……
“Cô đợi một lát.”
Cô nhìn Sở Thánh Kỳ, hỏi: “Chắc cậu biết Sở Khiên Hồng nhỉ.”
Sắc mặt Sở Thánh Kỳ bỗng chốc thay đổi, ánh mắt tối xuống, đáp: “Cô nhắc tới chị ta làm gì?”
“Cuộc gọi của cô ấy.”
Sở Thánh Kỳ chau mày, nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh.
Khương Mạn đưa qua, sau khi Sở Thánh Kỳ nhận lấy, nói với giọng lạnh lùng: “Alo, tôi là Sở Thánh Kỳ.”
Sở Khiên Hồng ở đầu bên kia điện thoại im lặng không lên tiếng.
Sở Thánh Kỳ cười lạnh: “Tôi biết chị muốn làm gì, tôi khuyên chị hãy từ bỏ đi, tôi đã sớm cảnh báo chị về người nhà họ Kim rồi……”
Sở Thánh Kỳ còn chưa nói dứt lời, đầu bên kia đã tắt máy.
Anh ta trợn trừng mắt, bỗng chốc bốc hỏa, chửi: “F*ck!”
Lúc anh ta chuẩn bị đập điện thoại, Khương Mạn liền nhắc nhở: “Cảm ơn, đây là điện thoại của tôi!”