*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sau khi phim đóng máy, anh vẫn chưa có công việc gì khác, anh sẽ nói chuyện với Arthur.”
Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói: “Chuyện đi học, đầu tiên cứ mời gia sư tới nhà, tiến hành từng bước một.”
Khương Mạn gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy.
Advertisement
Nếu bắt Arthur loại bỏ sự cảnh giác, lập tức bước chân vào cuộc sống bình thường. Đối với đứa trẻ này mà nói thì đúng là áp bức và đau khổ. Không nhất thiết phải bắt ép cậu bé tới mức vậy.
Lúc gần về tới nhà, Bạc Hạc Hiên lại nhận một cuộc điện thoại nữa. Từ giọng nói của anh có thể đoán ra được người bên kia là Cố Trầm.
Advertisement
Sau khi cúp máy, anh im lặng một lúc, “Khương Nhuệ Trạch tối nay có hẹn với người khác?”
Khương Mạn ừ một tiếng: “Anh ấy nói có người bạn cũ tới Đế Quốc.”
Cô dừng lại một lúc: “Anh cũng quen người bạn này à?”
“Có nghe nói, nhưng không tính là quen.”
Giọng Khương Mạn trầm xuống mấy phần: “Là người của Zeus?”
“Ừ, không có vấn đề gì, cứ tin anh ba của em.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói: “Người này có giao tình với anh của em.”
Khương Mạn không nói thêm gì, lúc này lại có người của Zeus chạy tới Đế Quốc, cảm thấy Đế Quốc có vẻ sắp có kịch vui để xem?
……
Aden City.
Arthur đang ăn ngỗng quay, mồm bóng cả dầu, hai mắt cong cong nhìn con Tang Bưu. “Tang Bưu, đồng loại của mày ngon lắm.”
Con Tang Bưu không dám động đậy. Con Ngạo Thiên thì nằm bò ở một bên, mắt trợn lớn, vừa đáng thương vừa ra bộ ngoan ngoãn nhìn Arthur chằm chằm.
“Ngạo Thiên muốn ăn à?”
Arthur để một miếng thịt ngỗng trước mặt con chó.
Mũi con Ngạo Thiên hít hít một cái, sau đó há mõm hắt xì một cái, ánh mắt nhỏ bé quay qua nhìn con ngỗng. Nó lấy chân hất miếng thịt ra xa.
Arthur phì cười chế nhạo: “Mày cũng tốt bụng gớm.”
“ u~” Ngạo Thiên ai oán hú lên.
Mặc dù tôi không phải người, nhưng cậu đúng là chó đấy!
“Thím nói mày hiểu tiếng người, tao cũng không quan tâm mày có hiểu hay không, nếu còn phá nhà nữa, lần sau tao sẽ ăn mày.”
Arthur lại nhìn qua con ngỗng Tang Bưu: “Tao không biết mày có thông minh hay không, nhưng bản năng của động vật chính là nhạy cảm với nguy hiểm, không muốn chết thì phải ngoan.”
Con ngỗng Tang Bưu đã ngoan đến mức không thể ngoan hơn nữa rồi.
Arthur gặm xong cái đùi ngỗng lại lẩm bẩm: “Ăn không no……”
Con ngỗng dựa sát vào người con chó, không dám kiêu ngạo nữa.
Lúc này điện thoại kêu lên, là tiếng tin nhắn Wechat, Arthur tự cài đặt:
“Pikachu, pikachu ~~”