Người của ê-kíp sợ muốn chết rồi, chỉ thấy Tôn Hiểu Hiểu nắm lấy cổ tay mình, ngồi bệt trên mặt đất, gào khóc.
“Cô Khương!!”
Trời ơi! Khương Mạn không phải là thật sự bẻ gãy cổ tay người ta rồi đấy chứ!
Bẻ gãy chưa? Đáp án là, Khương Mạn quả thực đã bẻ gãy tay cô ta rồi, sau đó, trong chớp mắt, gấp rút phát ra dị năng, lại chữa khỏi cho cô ta rồi.
Chỉ là, tay tuy là khỏi rồi, nhưng cảm giác đau vẫn lưu lại ký ức trong máu thịt của Tôn Hiểu Hiểu.
Bây giờ cô ta kêu gào mới đúng là thật.
Khương Mạn buông tay ra, lùi sang một bên, “Tiếng hét này mới có chút phong thái của ảnh hậu chứ.”
Tôn Hiểu Hiểu khóc lóc không thôi, cứ nắm mãi lấy cổ tay phải của mình, tay phải rũ xuống vô lực, trông có vẻ như thật sự bị gãy rồi!
Nhân viên công tác bị dọa cho hồn bay phách lạc.
“Mau gọi bác sĩ!”
Cảnh tượng hỗn loạn, Tang Điềm cũng bị dọa sợ rồi.
Cũng chỉ có Khương Mạn là vững vàng ổn định, trên mặt trưng một nụ cười như có như không: “Đợi bác sĩ tới không biết phải mất bao lâu, hay là tôi lại chữa lại tay cho cô nhé?”
Khương Mạn sải bước tới phía trước, khí thế mạnh mẽ như thú dữ muốn ăn thịt người.
Người của ê-kíp đều cho là cô muốn xông lên giết người, có người tự nhiên muốn tiến tới can ngăn, Bạc Hạc Hiên không biết đã xuất hiện ở bên cạnh từ lúc nào, vừa khéo nghiêng người cản người kia lại.
Khương Mạn không ai ngăn cản, đi thẳng một mạch tới bên người Tôn Hiểu Hiểu, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Lúc này Khương Mạn trong mắt Tôn Hiểu Hiểu giống như ác quỷ, cô ta cắn răng muốn tránh đi, trong tay Khương Mạn không biết lấy đâu ra một quả bóng bàn, đập lên bên phải mặt của Tôn Hiểu Hiểu.
Dường như là phản xạ tự nhiên, Tôn Hiểu Hiểu giơ hai tay khua loạn lên để ngăn lại, hai tay không ngừng khua khoắng trước mặt.
Bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh lại.
Nụ cười của Khương Mạn không có độ ấm, khinh bỉ nhìn cô ta: “Không phải gãy tay rồi sao? Vẫn còn múa máy được à? ”